Chương trước
Chương sau
“Dạ cô nương nếu không giao ra Tuyết Sâm, lưu lại Ngọc Hoàng, chỗ nào cũng đừng mong rời đi.”
Lúc này lại là một đạo thanh âm truyền đến, thanh âm Dạ này Dao Quang biết là ai, chính là Nguyên Đình!
Ánh mắt Dạ Dao Quang sắc bén nhìn về phía Nguyên Dịch: “Nguyên công tử, đây là cái ngươi gọi là Ngọc Hoàng ai lấy được thì thuộc về người đó sao?”
Nguyên Dịch môi mỏng khẽ nhếch, ánh sáng lạnh từ đáy mắt hắn hiện ra, nhìn về Nguyên Đình đang tiến lại. Nguyên Đình còn mang theo ước chừng năm mươi lão giả, đây hẳn là nhóm người Nguyên quốc sư lưu lại. Tu vi của hắn cùng Vân Dậu không khác biệt lắm, hẳn là vừa mới đột phá Đại Thừa kỳ.
“Nguyên Đình!” Nguyên Dịch giọng nói lạnh như băng mang theo chút uy hiếp nhìn bọn họ.
“Thiếu chủ, sự tình nơi này giao cho ta cùng sư phụ là được rồi.” Nguyên Đình tuyệt không e ngại Nguyên Dịch, nếu như Nguyên Đỉnh ở đây, hắn tất nhiên sẽ không dám như thế.
“Tốt lắm, bản thiểu chủ cũng muốn nhìn xem, sư đồ các ngươi có phải dám động thủ với bản thiểu chủ hay không...” Nguyên Dịch vừa mới vận khí, liền phát hiện hơi thở trên người phân tán, một cỗ ám kình thẳng hướng tới trán hắn, hắn đứng thẳng có chút bất ổn nhìn Nguyên Đình cùng Nguyên Bình sư phó của hắn, “Các ngươi... Các ngươi dám giở trò với ta!”
“Thiếu chủ chúng ta ở chỗ này chờ đợi đã lâu, chính là vì Ngọc Hoàng.” Nguyên Đình chậm rãi đi qua Nguyên Dịch tiến đến phía trước căn kim trụ có khắc tượng ba đầu, “Chúng ta biết thiếu chủ tất nhiên sẽ thả Ngọc Hoàng ra, cho nên có đụng tay chân một chút trên cây cột này thôi. Thiếu chủ, ngài nên đi nghỉ tạm một lát, sự tình nơi này giao cho chúng ta đi...”
Còn không chờ Nguyên Đình đem lời nói cho hết, Nguyên Dịch liền một đầu ngã quỵ, Dạ Dao Quang thân thủ muốn đi đỡ Nguyên Dịch lại bị Nguyên Đình giành trước một bước. Nguyên Đình từng bước một tới gần Nguyên Dịch, chính là để phòng Dạ Dao Quang lấy Nguyên Dịch làm lá chắn.
“Các ngươi, người tộc Nguyên thị không ngờ là có thể vô sỉ như vậy, ta xem như đã mở mang tầm mắt!” Dạ Dao Quang cười lạnh nói.
“Dạ cô nương ngươi quang minh lỗi lạc, chúng ta học theo không kịp, cũng không nguyện học theo.” Nguyên Đình đem Nguyên Dịch giao cho người đi cùng hắn, ánh mắt nhìn thẳng Dạ Dao Quang, “Dạ cô nương để Ngọc Hoàng lại, đem Tuyết Sâm giao ra đây, chúng ta tự nhiên sẽ không làm Dạ cô nương khó xử.”
“Nếu không thì sao?” Dạ Dao Quang ánh mắt sắc lạnh.
“Vậy đừng trách chúng ta không khách khí.” Nguyên Đình ánh mắt lướt qua Dạ Dao Quang nhìn về phía đám người Tô Bát, “Đây là ân oán giữa bộ tộc Nguyên thị chúng ta cùng Dạ cô nương, những người còn lại có thể rời đi!”
Đám người Tô Bát quay qua nhìn nhau, bọn họ đích xác cất bước tiến lên, nhưng lại là kiên định đứng sau lưng Dạ Dao Quang, liền ngay cả Thái Hưu cùng Hàm Không cũng do dự chốc lát bước lớn tiến lên. Nếu như là Tuyết Sâm thành tinh, bọn họ thật sự không có quyền tham dự vào, dù sao bất luận là Dạ Dao Quang hay Mặc tộc thì cũng đều chỉ là lời nói của một bên. Nhưng Ngọc Hoàng, không nói đến bọn họ đã dốc hết sức thu Ngọc Hoàng, Nguyên thị bộ tộc bội bạc thật sự là đáng xấu hổ!
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Nhìn thấy đám người Tô Bát tỏ thái độ như vậy, ánh mắt Nguyên Đình lạnh lùng, hắn nhanh chóng nhìn về phía Mặc Không Tư, “Mặc chân quân, ngươi có hứng thú làm giao dịch?”
“Giao dịch thế nào?” Mặc Không Tư hào hứng nhướng mày.
“Chúng ta cùng có mục đích chung, va cùng một địch nhân.” Nguyên Đình ánh mắt dừng ở trên người Dạ Dao Quang, “Bất quá Dạ cô nương này đúng là khó giải quyết. Mặc chân quân chỉ cần đối phó những người khác, Dạ cô nương giao cho Nguyên thị bộ tộc chúng ta là được rồi.là Nguyên Thị bộ tộc chúng ta gánh vác.”
“Tốt!” Mặc Không Tư muốn chính là câu nói này.
Hắn cho tới bây giờ không nghi ngờ Nguyên Đình dám qua cầu rút ván, sau đó đem thương vong của Dạ Dao Quang đẩy tới trên người hắn, bởi vì Nguyên Đình không có lá gan kia!
“Các ngươi lấy nhiều khi ít, lấy mạnh hiếp yếu, không sợ truyền ra ngoài bị cười nhạo sao?” Minh Hi liên tục trầm mặc mở miệng giận mắng nói.
“Minh Đại tư tế, đây là việc của chúng ta, cùng Minh tộc các ngươi không quan hệ.” Mặc Không Tư thanh âm lạnh lùng nói.
“Dạ cô nương vừa mới cứu ta một mạng, ta nợ nàng một ân tình, hôm nay tuyệt không thể ngồi xem các ngươi khi dễ bọn họ như thế!” Minh Hi thế nhưng không chút do dự đứng về phía Dạ Dao Quang.
Tuy rằng Dạ Dao Quang rất cảm động, nhưng nàng vẫn là nói: “Minh Hi Đại tư tế, đây là ta cùng...”
“Thế nào, Dạ cô nương không phải xem thường lực lượng Minh tộc chúng ta chứ?” Minh Hi không đợi Dạ Dao Quang đem nói cho hết lời liền hỏi lại.
Dạ Dao Quang không biết đáp lời thế nào, chỉ có thể mắt ngậm cảm kích: “Đa tạ Đại tư tế, ơn tình này ta nhớ kỹ!”
“Nhớ kỹ, cũng phải còn mệnh mới có thể!”
Nguyên Đình quát to một tiếng, hắn đã thả người hướng tới Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang một tay đẩy Ôn Đình Trạm ra, đem Kim Tử ném đến bên cạnh người Ôn Đình Trạm, sau đó nghiêng người né tránh công kích của Nguyên Đình.
Nguyên Đình cùng Dạ Dao Quang giao phong, bỗng chốc trong điện liền hỗn loạn cả lên, Tô Bát bốn người hợp lực chống lại người vừa mới tiến vào Độ Kiếp kỳ Mặc Không Tư. Căn bản không phải đối thủ của Mặc Không Tư, càng đừng nói phía sau Mặc Không Tư còn có Mặc Tân cùng Mặc Hành. Bất quá cũng may Mặc Tân cùng Mặc Hành còn chưa động thủ, đã bị người Minh tộc dùng cấm chú kiềm chế rơi vào ảo cảnh.
Mà Minh Hi động thân ra, tiến tới giúp đỡ bốn người Tô Bát, đem Mặc Hành làm khiên chế trụ. Hàm Không cùng Thái Hưu hai người đối phó Nguyên Bình, Mạch Khâm một người đối phó cùng đám đồ đệ cấp dưới Mặc tộc còn sót lại. Tuy rằng cũng bởi vì người đông thế mạnh, có Mạch Khâm chiếu cố không cho người tới gần Ôn Đình Trạm trên người đang ôm Ngọc Hoàng, hướng tới Ôn Đình Trạm mà xuống tay. Những người tu vi thấp, có Kim Tử ở gần căn bản không đụng chạm được tới Ôn Đình Trạm.
Hỗn Nguyên tộc dưới sự ngăn trở của người đứng đầu không tham chiến. Thế cục này hắn nhìn rất rõ ràng, hai bên đều có người hắn đắc tội không nổi, không bằng không giúp đỡ bên nào, ai cũng không thể.
Từ đó liền đánh ra một thế hoà!
Cục diện như vậy, quả thực đối với Mặc tộc bên kia chính là sỉ nhục, bọn họ một Độ Kiếp kỳ, hai đỉnh Đại Thừa kỳ, thế nhưng liền bởi vì Minh tộc nhúng tay, mà khắp nơi bị quản chế!
Mặc Không Tư trong lòng hiểu rõ tu vi sẽ bị tiêu hao dần, đợi đến khi Nguyên Dịch tỉnh táo lại, thế cục chỉ sợ sẽ thay đổi, sư đồ hai người Nguyên Đình tuyệt không dám thật sự xuống tay với Nguyên Dịch, mà nếu như Nguyên Dịch cố ý muốn che chở Dạ Dao Quang, đến lúc đó thế đơn lực mỏng chính là Mặc tộc bọn hắn!
Vừa nghĩ như vậy, Mặc Không Tư hai tay vỗ một cái, một cỗ khí mạnh mẽ như song chưởng dập dờn tiến ra. Luồng khí lưu kia cùng cấm chú của Minh Hi chạm vào nhau, Minh Hi chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên vị ngọt, nhưng nàng vẫn cắn chặt đầu lưỡi trấn thủ! Ngay cả Mặc Không Tư đều có chút khiếp sợ!
Bên này Minh Hi gắt gao cùng đám người Tô Bát cuốn lấy Mặc Không Tư, cũng không biết có phải Dạ Dao Quang không mà mọi người đều kích phát tiềm năng lớn nhất. Bên kia Hàm Không cùng Thái Hưu hai người phối hợp ăn ý, Nguyên Bình đã bị thương nặng!
Nguyên Bình bị trúng một chưởng của Hàm Không, bước chân không ngừng lui về phía sau, mắt thấy Thái Hưu lại bức lên, hắn vừa đúng cùng Dạ Dao Quang đang giao chiến Nguyên Đình nhìn nhau một mắt, đem một vật nhanh chóng ném hướng về phía Nguyên Đình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.