Chương trước
Chương sau
Nguyên Dịch thấy vậy ánh mắt tối sầm lại, chỉ kém một chút, kém một chút là có thể đem oán linh trong Ngọc Hoàng đốt tận, đáng tiếc cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc.
Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang chạy nhanh đem thuốc trị thương phân cho sáu người, sau đó đem ngũ linh thạch thừa lại toàn bộ lấy ra, phân phối cho toàn bộ.
Mà lúc này Mặc Tân thế nhưng đứng ra: “Nếu như tất cả mọi người đã thử, lão phu cũng nguyện ra một phần lực.”
“Mặc tộc thật sự là khiêm nhượng thành thần, việc gì cũng đều là xuất lực cuối cùng.” Dạ Dao Quang nghe vậy không chút khách khí đâm chọt.
Oán linh khí trong Ngọc Hoàng đã bị tổn thương một nửa, hơn nữa nguy hiểm lớn nhất cũng bị đám người Tô Bát bọn họ cho bức ra, giờ này Mặc Tân muốn lên tràng, ít nhất phải có chín phần nắm chắc, rõ ràng muốn chiếm tiện nghi, còn lấy lý do không biết xấu hổ như vậy, thật sự là làm cho người ta phản cảm.
“Dạ cô nương nếu là cảm thấy lão phu chiếm tiện nghi của đám người Tô trưởng lão, không ngại mời Dạ cô nương lên trước, nếu Dạ cô nương có thể lấy Ngọc Hoàng, lão phu không lời nào để nói.” Mặc Tân da mặt dầy, thật sự là tường đồng vách sắt đều cậy không ra.
“Ngươi cho là...”
“Dao Dao, Mạch đại ca bọn họ cần hộ pháp.” Nhìn Dạ Dao Quang bị Mặc Tân chọc giận, Ôn Đình Trạm liền bước lên phía trước giữ chặt Dạ Dao Quang, dùng thần thức truyền âm cho nàng, “Đừng giận, Mặc tân hắn không có khả năng lấy được.”
Lúc này sắc mặt Dạ Dao Quang mới tốt hơn một chút, xoay người đi chữa thương cho Mạch Khâm, sau đó tiếp tục dùng thần thức hỏi: “Chàng như thế nào biết được?”
“Bởi vì bọn họ là tiểu nhân.” Ôn Đình Trạm cười mỉm, Ma quân đã nói cho hắn, nếu như Mặc Tân một mình ra tay, tuyệt đối không lấy được Ngọc Hoàng, đợi đến khi Mặc Tân lại tiêu hao một lần nữa oán chi linh, người Mặc tộc đã ra một lần, thì đã hết lượt của họ, đến lúc đó mới chính là thời điểm Dạ Dao Quang nhặt tiện nghi!
Nhưng những lời này Ôn Đình Trạm không thể nói cho Dạ Dao Quang, vì thế nói: “Dao Dao, ta vừa mới nhìn thấy rõ ràng, Tô Bát trưởng lão bọn họ nhiều nhất tiêu hao một nửa oán chi linh, nàng nghĩ Mặc Tân một người có thể vượt qua bảy người Tô Bát trưởng lão bọn họ?”
Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút, tuy rằng Mặc Tân đã ở đỉnh Đại Thừa kỳ, nhưng Tô Bát bọn họ bốn Đại Thừa kỳ hơn nữa có hai Hợp Thể kỳ, còn có Thương Liêm Súc cùng Mạch Khâm ngũ hành chi dị hỏa độc đáo. Nếu như để lên bàn cân, Mặc Tân một người tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ.
Nhưng là Dạ Dao Quang nghĩ tới Mặc Hành: “Bọn họ có đỉnh Đại Thừa kỳ.”
Hai người này cộng lại liền tuyệt đối siêu việt hơn đám người Tô Bát.
“Mặc Tân sẽ không để Mặc Hành cùng hắn ra tay.” Ánh mắt tối đen sâu thẳm của Ôn Đình Trạm chợt lóe sáng, “Thứ nhất là vì tư tâm, Ngọc Hoàng chỉ có một, Mặc Tân cùng Mặc Hành đều là đỉnh Đại Thừa kỳ, mang về ai dùng? Tất nhiên là người xuất lực có quyền phát biểu. Thứ hai, chính là ta nói bọn họ là tiểu nhân, tiểu nhân vui mừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Nếu như chúng ta lấy được Ngọc Hoàng, ta dám đảm bảo Mặc Tân bọn họ sẽ cướp đoạt, cho nên Mặc Tân cũng sẽ nghĩ chúng ta như vậy, lại thấy nàng cầm ngũ linh thạch cho Tô Bát trưởng lão trị thương, hiểu biết Tô Bát trưởng lão bọn họ sẽ rất nhanh hội khôi phục. Nếu như hắn cùng Mặc Hành hai người đều bị hao tổn tu vi, vậy làm sao có thể chống đỡ nếu như chúng ta đánh lén?”
Nếu đã là như thế, không bằng một người dùng hết toàn lực thu lại Ngọc Hoàng mang về rồi nói. Về phần bọn họ phân chia như thế nào, đóng cửa lại nói chuyện trong nhà.
Xem thế này Dạ Dao Quang sở hữu khí đều thuận, nhưng vì không muốn người Mặc tộc nhìn ra manh mối, nàng vẫn là banh mặt, một bộ bực tức ngồi ở phía trước Tô Bát, hộ pháp cho mọi người.
Mà bên kia, Mặc Tân cũng cùng Mặc Hành sau khi thương nghị một phen, chính như Ôn Đình Trạm sở liệu, đúng là Mặc Tân muốn một người ra tay, thấy vậy, Nguyên Dịch cũng không khỏi nhíu mày: “Mặc Tân trưởng lão tuy rằng tu vi cao thâm, nhưng hao hết tu vi đến cùng cũng sẽ bị thương, không bằng cùng Mặc Hành trưởng lão hợp lực...”
Nguyên Dịch cũng nhìn ra Mặc Tân một người chưa hẳn có thể thành công, hắn một lòng muốn đẩy khối Ngọc Hoàng này đi, cho nên hảo tâm nhắc nhở, nhưng ý tốt của hắn lại bị Mặc Tân nghĩ vì chướng mắt hắn.
Sắc mặt Mặc Tân hơi trầm xuống: “Nguyên công tử yên tâm, lão phu này xương cốt tuy già nhưng vẫn còn có chút năng lực.”
Nghe vậy, Nguyên Dịch cũng liền không cần phải nhiều lời nữa, thối lui sang một bên.
Dạ Dao Quang trong lòng hừ lạnh: Tự cho mình thanh cao!
Mặc Tân đi đến trước mặt Ngọc Hoàng, hắn cùng tất cả mọi người không giống nhau, trực tiếp nhảy lên, chổng ngược trên không, vừa đúng đối diện trung tâm Ngọc Hoàng, liền thấy hắn cả người toát ra hơi thở đỉnh Đại Thừa kỳ, trận gió giống thổi mạnh, đại điện yên tĩnh cũng có thể nghe được tiếng vù vù.
Mà sau khi đôi tay hắn không biết làm bí pháp gì, một tay chụp ở phía trên trung tâm Ngọc Hoàng, nhưng tay hắn vừa động dấu tay kia lại in ở phía trên Ngọc Hoàng, quỷ dị làm người ta kinh hãi.
“Mặc tộc bí thuật —— thiên huyễn chi ảnh!” Mạch Khâm đang điều tức chữa nội thương, vừa vặn con mắt đảo qua, còn chưa kịp bồi bổ tu vi, liền thấy đến một màn như vậy.
Dạ Dao Quang đối với bí thuật của các gia tộc lánh đời thời đại này hoàn toàn không hiểu, bất quá nghe qua ngữ khí của Mạch Khâm và cách thức mà Mặc Tân đem ra đối phó Ngọc Hoàng, chắc là một bí pháp rất ngưu bức. Nàng chuyên tâm nhìn, nhìn Mặc Tân thủ quyết bất đồng để lại một đống tay ảnh xếp phía trên Ngọc Hoàng, không biết xếp bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy chi chi chít chít, phảng phất như một khối vải đen đan xen, đem toàn bộ Ngọc Hoàng che đậy bên trên.
Đúng lúc này, Mặc Tân một tung người xuống, hai tay thủ quyết biến hóa cực nhanh, hoàn toàn không thấy rõ đầu ngón tay biến hóa, so với Minh Hi cũng không kém nhiều! Mà tay ảnh hắn xếp trên Ngọc Hoàng phía sau thế nhưng động!
Vô số tay ảnh lay động, giống như đỡ hoa vén liễu, một trọng một trọng lay động, quấy nhiễu oán chi linh bên trong. Phảng phất như không chịu nổi nhiễu động, một luồng oán chi linh kia lại giống như rắn độc trong nước bị đụng tới, mạnh mẽ cắn ra, vừa đúng bị những tay ảnh của Mặc Tân đang xếp sẵn bắt lấy vừa vặn!
Mặc Tân cả người khí Ngũ hành như bão táp dựng lên, áo bào hắn cũng sinh gió, có thể thấy được đã dốc toàn lực. Cỗ oán chi linh dày đặc kia so với hắn tưởng tượng càng thêm đáng sợ. Bởi vì ngọc vốn thuộc về âm, hơn nữa đây là Ngọc Hoàng, là thiên thai! So với linh vật có oán lại càng đáng sợ.
Oan hồn Giao long còn là hồn thể, đã suýt nữa lấy mạng bọn họ nhiều người như vậy, mà Ngọc Hoàng oán đã không còn là khí hoặc là hồn, mà đã hình thành linh! Lạnh lẽo thấu xương, Mặc Tân dùng hộ thể khí đỉnh Đại Thừa kỳ cũng không hữu hiệu. Ban đầu hắn muốn dùng thiên huyễn chi ảnh đến lột oán chi linh, nhưng tốc độ ăn mòn của oán chi linh vượt qua hắn tưởng tượng, cuối cùng bất đắc dĩ, Mặc Tân không thể không đánh bạc một canh!
Liền thấy hai cánh tay ẩn chứa khí Ngũ hành của hắn xoay chuyển, thừa lại toàn bộ là tay ảnh, hình thành một cỗ lực lượng cực kỳ khủng khiếp hướng tới oán chi linh xung kích.
Mà oán chi linh giống như mãnh thú bị chọc giận, cũng liều mạng lại!
“Phanh!” Hai luồng lực lượng xung kích từ bên trong Ngọc Hoàng bạo vọng lại, trực tiếp đánh bay Mặc Tân, là Mặc Hành phi thân tới đỡ lấy hắn. Tuy rằng không giống như đám người Tô Bát chật vật hộc máu, nhưng khóe môi Mặc Tân cũng tràn ra máu tươi.
Dạ Dao Quang liền nhìn lại oán chí linh bị tiêu hao một lượng lớn lùi về đi, thừa dịp Mặc Hành chưa có phản ứng tiến lên trước một bước: “Nếu các môn phái đều thử qua, ta cũng nguyện ra một phần lực.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.