Chương trước
Chương sau

You are here
Trang chủ » Quái Phi Thiên Hạ » Quái Phi Thiên Hạ - Phần 12 » Quái Phi Thiên Hạ - Chương 1113
Quái Phi Thiên Hạ - Chương 1113
Nhưng Độ Kiếp kỳ Ngũ hành chi linh đến cùng vẫn là Độ Kiếp kỳ Ngũ hành chi linh, cổ tay nàng cùng bàn tay chỉ cách một khoảng cách nhỏ như vậy nhưng lòng bàn tay cùng mu bàn tay nàng lập tức đông lạnh không cảm giác, nàng cảm giác như mình không có tay.
Tay, mất đi cảm giác, nàng hoàn toàn bất động, Ngũ hành chi khí thúc động không được, Thiết hút linh cũng liền không tiếp tục hấp thu hơi thở trên băng môn. Thật vất vả mới làm lộ ra một điểm trong suốt trên cửa, rất nhanh bốn phía hàn khí không biết vì sao mà tăng vọt lên, lỗ Dạ Dao Quang vừa mới hút được liền biến mất vô tung.
“Bốn phía có tụ thủy linh trận.” Thấy vậy, sắc mặt Tô Bát trầm xuống, ánh mắt của hắn trầm ngưng nhìn quét xung quanh, lại hoàn toàn tìm không ra dấu vết của trận pháp.
Trận pháp được bố trí vô cùng xảo diệu, trừ phi trực tiếp mở ra đạo môn này, bằng không trên cửa Ngũ hành chi linh tán một điểm, sẽ tự động bổ sung vào một điểm, hoặc giả Dạ Dao Quang tốc độ có thể nhanh hơn so với trận pháp, nhưng điều này hiển nhiên là không thể.
Nguyên bản mọi người đang dâng lên một điểm hi vọng lại rất nhanh bị dập tắt.
“Thôi, chúng ta vẫn là...”
“Dao Dao, chúng ta thử lại một lần nữa.” Ôn Đình Trạm duỗi tay nắm lấy tay Dạ Dao Quang, tay hắn ấm áp giống như hỏa lò, nhanh chóng xua tan hàn khí trên tay Dạ Dao Quang.
“Đươc.” Dạ Dao Quang ánh mắt sáng ngời.
Ôn Đình Trạm chính là thúc giục khí chí dương của Dương châu, vì thế tay nàng tiếp tục ấn Thiết hút linh lần nữa lên phía trên cửa băng, bất chợt, bàn tay to của Ôn Đình Trạm bao trùm lên trên.
Tay nàng tinh tế trắng nõn, tay hắn rộng rãi khớp xương rõ ràng, cơ hồ hoàn toàn đem tay nàng bọc lại, Dạ Dao Quang nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa băng, hắn đứng sau lưng nàng, nàng phảng phất cảm nhận được ý tứ ở trong lòng hắn, không khỏi mỉm cười: “A Trạm, muội vận khí.”
Tiếng nói vừa dứt, lại là một sóng khí Ngũ hành vận chuyển, Thiết hút linh lại lần nữa hấp thu linh khí, khí lạnh thấu xương theo lòng bàn tay ấn Thiết hút linh truyền tới, lòng bàn tay Dạ Dao Quang lại là một trận chết lặng đau đớn. Nhưng điểm này đau đớn cũng không có bao lâu, bàn tay đang bao trùm trên mu bàn tay nàng truyền đến độ nóng ấm.
Ôn Đình Trạm đem cỗ khí nóng hoàn toàn lướt qua mu bàn tay rồi rót vào lòng bàn tay nàng, nhưng không làm mu bàn tay nàng bị tổn thương, giống cái ôm của hắn, làm cho nàng thấy ấm áp, làm nàng cảm thấy an ổn, làm nàng toàn tâm toàn ý muốn ỷ lại.
Có Ôn Đình Trạm hỗ trợ, Ngũ hành chi thủy phía trên băng môn từng chút bị Dạ Dao Quang hút vào bên trong chuỗi hạt đeo tay, Dạ Dao Quang rất vui vẻ nhưng Ma quân bên trong Dương châu suýt nữa chửi má nó!
Nó liền biết Ôn Đình Trạm là nam nhân không đáng tin, không, Ôn Đình Trạm chỉ là nam nhân đáng tin với một mình phu nhân hắn. Rõ ràng đã đáp ứng hắn, để hắn tu luyện thật tốt, luyện hóa thần hồn, lúc này phu nhân hắn (ODT) cần, liền hoàn toàn đem hứa hẹn ban đầu với hắn ném đi, may mắn hắn còn lưu lại một cách.
Lúc này Ma quân nghĩ nếu hắn không chừa lại một đường cho mình, chỉ sợ Ôn Đình Trạm một điểm cũng sẽ không chuẩn bị cho hắn, trực tiếp đem toàn bộ dương khí chi linh rút đi!
“Ngươi thật không đáng tin, ngày nào cũng xưng nam tử hán, đồ lật lọng, ngươi so với ma cũng không bằng...” Nhìn dương chi linh bốn phía toàn bộ bị rút đi, Ma quân nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được thông qua thần thức chửi mắng Ôn Đình Trạm, “Ôn Đình Trạm, ngươi chờ đấy, ngươi mà rơi vào trong tay bổn quân, bổn quân nhất định sẽ trực tiếp ép chết ngươi, ngươi, cái đồ bội bạc vô sỉ...”
“Ta hình như cũng không có đáp ứng ngươi về Dương châu?” Đợi Ma quân la mắng mệt mỏi xong, Ôn Đình Trạm không nóng không lạnh tung ra một câu.
Ma quân:….
Hắn nỗ lực ngẫm lại, hình như Ôn Đình Trạm đúng là không có mở miệng hứa hẹn...
Ma quân nhất thời rơi lệ đầy mặt, là hắn đơn thuần, thật sự, rất đơn thuần!
Luận thế gian người vô sỉ, người nào có thể so cùng Ôn Doãn Hòa?
Ôn Đình Trạm không để ý tới Ma quân phẫn nộ cùng ảo não, mà nhìn đến tảng băng dưới sự hợp lực của phu thê bọn họ. Băng môn trở nên càng ngày càng trong sáng hơn, thân ảnh phản chiếu của hai người cũng rõ ràng hơn.
Đúng là cảm giác này, hắn thật sự vui mừng, bất luận có khó khăn gì, phu thê bọn họ đều có thể cùng đối mặt, cùng nhau vượt qua. Hắn tin tưởng nếu như trước mặt phu thê hai người có cao phong chắn ngang không thể vượt qua, chỉ cần bọn họ đồng tâm, có thể đem tất cả san thành bình địa.
“Dạ cô nương, Ôn công tử, làm được rồi!” Thương Liêm Súc nhìn đã mảng băng đang tan dần, trong lòng vui mừng quá đỗi, lo lắng Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm thân thể không cầm cự được thêm vì thế liền ra tiếng.
Thương Liêm Súc đã mở miệng, Dạ Dao Quang tin tưởng tất nhiên là có mười phần nắm chắc. Nàng quay đầu lại, cười cong mắt liếc nhìn Ôn Đình Trạm, hai phu thê cơ hồ trong lòng có linh tê cùng nhau thu tay lại.
Ôn Đình Trạm tay vừa trượt xuống kéo lại thắt lưng Dạ Dao Quang, ôm lấy nàng nghiêng người tránh ra.
Bởi vì bốn phía có tụ thủy linh trận, Thương Liêm Súc cùng Mạch Khâm cũng không dám trì hoãn, vội vàng bổ thượng vị trí, hai tay vận khí, ngũ hành chi lửa nóng rực không ngừng truyền lên phía trên băng môn.
Băng môn càng ngày càng mỏng, càng ngày càng mỏng, cuối cùng mỏng chỉ như một tầng nước.
“Phanh!” Một tiếng thủy tinh nổ vỡ vang dội, chính là băng môn rất dày, rất nặng cuối cùng được mở ra.
Mọi người nhìn nhau cười, ào ào dũng mãnh tiến vào.
Đằng sau băng môn sau là một cái thông đạo, nhưng không có bất luận nguy hiểm nào khác, bọn họ cơ hồ một đường thông suốt.
“Đây là người xây dựng cung điện lưu lại đường lui.” Ôn Đình Trạm phỏng đoán.
Đây là một loại thói quen, bất luận kẻ nào kiến tạo đại hình cung điện đều sẽ lưu lại một đường lui cho chính mình. Vì để ngừa vạn nhất, Nguyên quốc sư cũng sẽ lưu lại, nhưng không nghĩ tới sẽ trở thành tiện nghi cho bọn họ.
“Muội cảm thấy đây là do người của Nguyên quốc sư tự ý làm ra phòng trường hợp vạn bất đắc dĩ.” Dạ Dao Quang phỏng đoán.
Nguyên quốc sư là người cuồng vọng như vậy, khẳng định sẽ không lưu lại thông đạo, hắn sẽ cảm thấy không cần thiết phải làm. Mà người xây dựng nên cung điện này hoặc như Ôn Đình Trạm nói theo thói quen, hoặc cũng chính là đề phòng Nguyên quốc sư sau khi làm xong sẽ giết người diệt khẩu, vì vậy lưu lại con đường sống cho mình nhưng cuối cùng vẫn là bị Nguyên quốc sư phát hiện, cho nên Nguyên quốc sư mới bày trận ở bên ngoài, sau đó dùng lực lượng của chính mình dựng lên băng môn.
Nói tới băng môn này, chỉ sợ là Thiên Cơ sư thúc đến, cũng phải phí không ít tu vi mới có khả năng mở ra.
“Một đường này không có nguy hiểm, chỉ có thể nói Nguyên quốc sư rất tự tin với bản thân.” Dạ Dao Quang nói như vậy, bởi vì tự tin không có ai có thể mở ra cho nên mới không phí tâm tư bố trí kiểm soát dưới trạm.
“Cũng phải nhìn địa phương bên ngoài.” Ôn Đình Trạm bổ sung thêm.
Đi ra ngoài chính là hoang hải, con bạch tuộc vĩ đại kia cách lối ra không xa, nếu không phải bị đại gia hỏa giết chết, ngay cả đoàn người bọn họ tìm được, cũng không tất đối phó được bạch tuộc.
Kỳ thực tìm được một cái cửa vào như vậy là không dễ, tiện nghi này thật sự là nhặt được miếng bánh từ trên trời rơi xuống, đám người Dạ Dao Quang cứ như vậy dễ dàng tiến vào trung tâm Hoàng Ngọc điện.
Thẳng tới khi trước mắt bọn họ có một cửa lớn màu đỏ dựng thẳng, mặt trên có chín mươi chín kim đinh, nguy nga vô cùng, hoàn toàn không thua cửa của hoàng cung. Bọn họ đều kích động không thôi.
“Ngọc Hoàng điện?” Dạ Dao Quang nhìn bảng hiệu bên trên cửa, bốn chữ khí thế bàng bạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.