Chương trước
Chương sau
Nghe xong lời nói của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang cảm thấy có chút không thích hợp: “Lưu Cầu là nơi chật hẹp nhỏ bé, vài năm trước triều đình cho đại pháo tiếp cận giờ đã quên? Nếu bọn họ chiếm được Hòa Thị Bích, không phải là nên cất giấu sao?”
Nếu là hai phương thế lực ngang nhau, cứ cho là tìm thấy được, nhưng Lưu Cầu là triều đại phụ thuộc tiểu quốc, ngọc Hòa Thị Bích không muốn dâng lên, người đều có tư tâm, chuyện này có thể lý giải. Nhưng còn dám kiêu ngạo tự cho là thiên mệnh chi chủ, đây không là công nhiên khiêu chiến sự uy nghiêm của triều đình thì là cái gì?
“Phu nhân nói đúng, Lưu Cầu này quả nhiên là ăn gan hùm mật gấu. Thượng Tường vài năm làm vương, gan cũng lớn lắm.” Ôn Đình Trạm vẻ mặt nghiêm túc gật đầu với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang híp mắt nhìn chằm chằm hắn: “Biểu cảm của chàng có thể giả hơn một chút không! Nói đi, là ai giở trò quỷ, Nguyên Dịch hay là Đơn Cửu Từ?”
“Phu nhân thấy là người phương nào?” Ôn Đình Trạm xoay người vén bào ngồi xuống, ánh mắt thanh u nhìn Dạ Dao Quang.
“Giảng đạo lý, việc này thiên hướng triều đình, tác phong càng giống Đơn Cửu Từ.” Dạ Dao Quang suy tư mới nói, “Ta vừa mới nhận được tin từ Bách Lý môn cùng Mạch đại ca, tạm thời cứ cho là khối linh ngọc kia là Hòa Thị Bích, có thể Bách Lý môn không biết, Mạch đại ca cũng là ngữ khí phỏng đoán báo cho muội. Hòa Thị Bích kì thực cũng không ở Lưu Cầu, mà ở ngoài đảo gần Lưu Cầu. Đơn Cửu Từ chỉ sợ không biết là Hòa Thị Bích, là trò Nguyên Dịch đang bày ra.”
“Phu nhân chưa từng nghĩ qua, là hai bên hợp lực bố cục?” Ôn Đình Trạm đột nhiên nói.
Dạ Dao Quang lông mày nhíu chặt: “Cuối cùng cũng thông đồng làm bậy?”
“Nghe ngữ khí phu nhân, tựa hồ sớm lường trước sẽ có một ngày này.” Ôn Đình Trạm không khỏi kinh ngạc.
“Chuyện này có gì khó đoán, địch nhân của địch nhân là bằng hữu.” Dạ Dao Quang cười lạnh nói, “Thời điểm chúng ta đi Lan huyện, chỉ sợ bọn họ hai bên cũng đã giao phong và trở thành đồng minh của nhau. Nhưng thực tế mà nói, bọn họ kiêng kị đối phương nhưng càng kiêng kị chàng, cho nên tính toán kết minh trong thời gian ngắn.”
“Đúng thế, hai bên kết minh ngắn ngủi.” Ôn Đình Trạm gật đầu nói, “Chuyện này hơn phân nửa là Nguyên Dịch nói cho Đơn Cửu Từ, người của Đơn Cửu Từ đâm đến trước mặt bệ hạ, bệ hạ rất phẫn nộ.”
“Có thể không phẫn nộ sao?”
Thiên triều mênh mông, bị một phụ quốc nho nhỏ hung hăng đánh mặt như vậy, là bộ mặt của triều đình mặt, là bộ mặt của đế vương. Nếu không quyết liệt, ngày sau làm sao có uy chấn tám phương, chẳng phải ai cũng dám khiêu khích uy nghiêm Thiên triều uy nghiêm.
“Cho nên, một trận này không thể tránh được.” Trong đôi mắt tối đen sâu thẳm của Ôn Đình Trạm có hoa quang chợt lóe, “Bọn họ là muốn đem ta điều ra ngoài Đế Đô. Lần này, Hòa Thị Bích thu hút sự tranh đấu của biết bao tông môn, đến lúc đó thừa dịp loạn đem người phàm phu tục tử là ta giết chết tựa hồ cũng không phải việc khó.”
Dạ Dao Quang trong lòng lửa giận thiêu cháy, tuy rằng đối địch, tính kế đối phương là đương nhiên, nhưng nàng là thê tử của Ôn Đình Trạm, có người tính kế nam nhân của nàng, nàng tự nhiên khó chịu: “Chàng tính đáp lễ thế nào?”
“Nguyên Dịch đã muốn ta đi Lưu Cầu đến vậy, ta cũng không thể làm hắn thất vọng.” Ôn Đình Trạm ý cười, “Ta tính toán mang theo hắn cùng đi...”
“Tốt!” Dạ Dao Quang đánh một cái vang chỉ, “Cho Đơn Cửu Từ một người ở trong Đế Đô nhảy nhót, chúng ta thế lực đều ở bên ngoài, Đơn Cửu Từ còn chưa dám đi động tới đế sư. Mà Nguyên Dịch cũng không có ở lại. Chờ chúng ta đều đi rồi. Đơn Cửu Từ đến cùng không biết ăn được thịt ai! Về phần đi Lưu Cầu, hừ, ai là cá thịt còn chưa xác định!”
Nguyên Dịch có người, chẳng lẽ bọn họ không có? Duyên Sinh quan là thanh tu chân chính, tất nhiên là sẽ không tham dự cuộc tranh đoạt bảo này. Nhưng có thể dùng chiêu bài Duyên Sinh quan cũng tốt a. Chỉ cần có Thiên Cơ sư thúc ở một ngày, không có người nào dám đụng tới nàng. Nguyên Dịch muốn tìm người chịu tội thay, cũng không dễ dàng như vậy.
“Cảnh sắc ban đêm không còn sớm, Dao Dao sớm đi nghỉ. Chúng ta muốn đi Lưu Cầu, Dao Dao mau đi sớm chuẩn bị.” Ôn Đình Trạm thấp giọng dặn dò.
Dạ Dao Quang sớm đã dùng xong bữa tối, Ôn Đình Trạm trở về trễ như vậy, tự nhiên cũng là dùng qua. Vì thế hai người đều tự đi rửa mặt, sau đó nghỉ ngơi.
Ngày kế, bệ hạ chiêu cáo thiên hạ, tuyên tội trạng của Lưu Cầu. Thứ nhất vẫn là tội trạng vài năm trước Lưu Cầu tiên vương khi quân, bệ hạ chẳng những không so đo, vẫn hậu đãi Lưu Cầu như cũ, cho Lưu Cầu nghỉ ngơi lấy lại sức vài năm nay, cũng chưa từng ức hiếp, Lưu Cầu lại đem những việc thiện của bệ hạ nhìn như không thấy, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước, nuôi ra lòng muông dạ thú. Bệ hạ là bị làm cho đau lòng không thể nhịn được nữa mới huy quân tới Lưu Cầu.
Thánh lệnh này ra xuống làm kinh động, lại thêm bệ hạ lúc này điểm tướng kiểm binh khẩn trương chuẩn bị đại chiến, ngược lại cho sự việc năm ngày sau, phong Nhạc Thư Ý chức vụ cửu châu tuần phủ, tùy ý ra kinh tuần tra tin tức ngược lại không có kích thích lớn là bao, đại đa số ánh mắt mọi người đều dừng ở Lưu Cầu đại chiến chi.
Bởi vì chức vụ Nhạc Thư Ý như vậy, thời gian nào xuất phát, đi con đường nào, huyện thành tới là địa phương nào đều là cơ mật, ngoại trừ bệ hạ, bên ngoài không ai biết rõ, bọn họ cũng không dám đi hỏi thăm, hỏi thăm cũng nghe không được.
Ôn Đình Trạm nghĩ biện pháp để có thể đưa Lục Vĩnh Điềm cùng Hà Định Viễn vào cuộc chiến này. Ban đầu Dạ Dao Quang cũng rất tò mò, Ôn Đình Trạm là quan trong triều, những người này nếu như được Ôn Đình Trạm sắp xếp, rất nhanh nàng sẽ biết. Có không ít người nghĩ Lưu Cầu là một phụ quốc độc lấp và bị ngăn cách với bên ngoài bởi biển. Ngay cả Bành Hồ, huyện quản thúc Lưu Cầu cũng là cách bờ biển.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cho nên bọn họ cần một người tương đối quen thuộc với Lưu Cầu. Người đã từng đi sứ qua Lưu Cầu như Ôn Đình Trạm là phù hợp nhất. Dù sao năm đó Ôn Đình Trạm bảo toàn ra khỏi Lưu Cầu, còn vì triều đình giãy được không ít lợi ích, thậm chí sẽ càng thích hợp hơn.
Còn có không ít người ngưỡng mộ sự tài hoa của Ôn Đình Trạm và truyền ra không ít mỹ ngôn, nào là không chừng Ôn đại nhân ra quân sẽ đại thắng a, Ôn đại nhân có trí tuệ một không hai, có Ôn đại nhân đi có thể giảm bớt sinh linh đồ thán a; Ôn đại nhân trí kế bách xuất, lần này đại chiến đã thắng hơn phân nửa rồi...
Đem Ôn Đình Trạm tâng bốc thành một vị thần! Nhưng, Dạ Dao Quang lại biết, những người này cũng không phải vì khen tặng Ôn Đình Trạm, mà hiện tại đem Ôn Đình Trạm nâng lên càng cao, đợi tới thời điểm ngã xuống, mới có thể té càng thảm. Xem ra đã có rất nhiều người đối với Ôn Đình Trạm nảy sinh ghen tị cùng sự thống hận, đều ước gì Ôn Đình Trạm chịu rớt xuống, mới biết được thiên cao bao nhiêu, có bao nhiêu dày!
Bất ngờ là, bệ hạ không phải ngay trên triều phê chuẩn, mà một mình triệu kiến Ôn Đình Trạm. Ngay cả đại tổng quản Phúc Lộc cũng không biết quân thần hai người nói chuyện gì. Ngày sau, Hưng Hoa đế ra chỉ, thuận theo các góp ý của đại thần, nhưng làm bọn hắn nghẹn họng nhìn trân trối Ôn Đình Trạm được bổ nhiệm giám quân!
Giám quân là chức vụ gì?
《 sử ký • Tư Mã nhương tư liệt truyện 》: “Nguyện được quân chi sủng thần, quốc chỗ tôn, lấy giám quân.”
Giám quân có quyền đại biểu triều đình giải quyết quân vụ, đôn đốc tướng soái, có thể cùng thống soái địa vị ngang nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.