Chương trước
Chương sau

Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang có thể nói tâm hữu tương thông. Ôn Đình Trạm đang định thông tri cho Dạ Dao Quang tìm cớ đi ra ngoài, mà Dạ Dao Quang cảm thấy những thứ có thể tìm thấy ở động phủ hẳn là đều đã tìm được, vì thế ngay trong đêm để Kim Tử cấp truyền tin cho Ôn Đình Trạm.
Vừa vặn vừa tiễn đám người Mạch Khâm đi, Ôn Đình Trạm liền nhận được tin từ Kim Tử. Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm nhu hòa, đôi mắt phượng đen nhánh sâu thẳm tản ra từng ý cười nhạt. Lấy bút viết thư giao lại cho Kim Tử, đưa Kim Tử ra sân sau đó liền đi tìm Mạch Khâm, nhờ Mạch Khâm dẫn hắn đi gặp đại trưởng lão của Phượng tộc—— Bạch Vưu.
Không mấy ai biết Ôn Đình Trạm có mối quan hệ thân thiết với Mạch Khâm cùng Cửu Mạch Tông còn có Duyên Sinh Quan mà chỉ nghĩ rằng Ôn Đình Trạm vội tranh thủ thời gian nói chuyện cùng Bạch Vưu, nhưng cuối cùng lại là Bạch Vưu với sắc mặt nghiêm trọng đi ra.
Lúc này bóng đêm đã phủ kín, trăng tròn gần tiết trung thu đã treo ở phía tây có xu hướng mờ nhạt vì bị che phủ. Đi qua hành lang dài dưới ánh trăng loang lổ, chân dẫm lên ánh trăng bước vào cửa phòng của chính mình, Ôn Đình Trạm bỗng cứng lại. Khóe môi khẽ nhếch, mặt không đổi sắc vào phòng, đóng lại cửa phòng.
“Lá gan của ngươi vẫn luôn lớn như vậy sao?” Một giọng nói thanh lãnh liền vang lên.
Trong phòng một trận gió thổi làm những ánh nến vụt tắt, một nữ tử tuyệt sắc cùng bộ xiêm y lụa mỏng đang ngồi ở trước bàn trà, chính mình tự tay rót một ly trà.
“Nếu ngươi muốn giết ta, cho dù ta có sợ hãi, ngươi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.” Ôn Đình Trạm xoay người, cũng không tiến thêm một bước, “Nếu như thế, tại sao phải hoảng sợ?”
Bạch Nguyệt ánh mắt lạnh nheo lại, nhìn Ôn Đình Trạm tán thưởng: “Rất có khí phách.”
“Đa tạ đã khích lệ.” Nói xong, Ôn Đình Trạm từ trong lồng ngực lấy ra một cái bình sứ, đi đến ngồi đối diện Bạch Nguyệt, đem bình sứ đặt ở trên bàn, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vận khí, bình sứ liền chuyển qua trước mặt Bạch Nguyệt.
“Là vật gì?” Bạch Nguyệt rũ mắt xuống nhìn bình sứ nhỏ tinh xảo.
“Ức linh đan.”
Ôn Đình Trạm lời nói vừa rơi xuống, không khí liền như thêm rét lạnh, Bách mục yêu đôi mắt hiện lên sát ý.
“Ngươi không cần nhìn ta như vậy.” Ôn Đình Trạm vẫn như cũ vân đạm phong khinh, “Ta muốn đưa ngươi đi nhìn rõ chân tướng sự tình, trước mắt bao người ngươi nếu không áp chế yêu khí, chỉ sợ còn chưa tới gần, cũng đã bị mọi người phát hiện.”
“Ngươi vừa mới từ chỗ nào trở về?” Bách mục yêu lạnh giọng chất vấn.
“A!” Ôn Đình Trạm cười khẽ lộ lãnh trào, “Ta nếu muốn đem ngươi giao cho người Phượng tộc, cần gì phải lòng vòng mất thời gian như vậy? Chính như lời nói của ngươi ngày xưa, ta muốn mệnh ngươi, không phải không thể, nhưng vẫn là không muốn. Ôn Doãn Hòa ta cũng không phải một chính nhân quân tử gì, không có cái gọi là nên làm hay không nên làm, chỉ có việc phải làm. Nếu đã cùng người đánh cuộc, không có lý nào tự ý hủy đi.”
Bạch Nguyệt hoài nghi hắn cùng Bạch Vưu mưu đồ bí mật hại nàng, quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ. Bạch Nguyệt tất nhiên sẽ không biết được bọn họ cùng Nguyên Đỉnh có ước định. Cho nên ở trong mắt Bạch Nguyệt, hắn muốn Bạch Nguyệt chết liền mời Thiên Cơ sư thúc tới không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Cần gì phải lãng phí nhiều thời gian như vậy, cố ý chạy một vòng quanh Phượng tộc, cùng trưởng lão Phượng tộc hợp mưu?
Vì khoản tài bảo kia, cũng vì thủ cấp người của Nguyên quốc sư, hắn cũng sẽ không làm vòng vo với Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt duỗi tay bình sứ, tay nàng dùng một chút lực, bình sứ liền vỡ nát trong lòng bàn tay. Nàng lành lạnh nhìn Ôn Đình Trạm: “Ức linh đan một khi ăn vào, ta liền sẽ bị phong tỏa pháp lực, giống như cá nằm trên thớt mặc ngươi xâu xé, ngươi dựa vào cái gì tự cho là đúng, cho rằng ta sẽ đồng ý.”
Ôn Đình Trạm mặt không đổi sắc: “Chỉ bằng sáu chữ cấp cho ngươi, dư tình của ngươi với Bạch Minh chưa tận.”
“Ôn Doãn Hòa, ngươi phải biết rằng yêu là không có nguyên tắc chi vật, ta lúc nào cũng có thể giết ngươi!” Bạch Nguyệt cảnh cáo.
“Ta nếu xảy ra chuyện gì, ngươi cả đời này cũng không hiểu được việc ngươi thống hận rốt cuộc nực cười tới mức nào.” Ôn Đình Trạm ngữ khí bình tĩnh, nhưng tính uy hiếp Bạch Nguyệt vẫn có thể cảm nhận.
Bạch Nguyệt tay nắm chặt kêu kẽo kẹt.
Ôn Đình Trạm vẫn trấn định không đổi: “Nếu tin ta, ta sẽ cho ngươi thấy rõ chân tướng năm đó, còn có Bạch Minh chân quân…… Đối với ngươi là sự yêu quý chân tình.”
“Yêu quý chân tình?” Bạch Nguyệt lạnh lùng cười, “Ôn Doãn Hòa, ngươi chớ có tự cho là thông minh, ngươi căn bản không biết hắn đã làm gì với ta!”
“Là ngươi không biết hắn vì ngươi đã làm những gì!” Ôn Đình Trạm đáp lại một câu lạnh lẽo.
Vẫn luôn không nóng không lạnh, Ôn Đình Trạm đột nhiên thay đổi sắc mặt, làm Bạch Nguyệt ngây ngẩn cả người.
“Là ngươi không biết hắn vì ngươi hy sinh đến nông nỗi nào, ruồng bỏ toàn bộ Phượng tộc, cùng chu vị trưởng lão Phượng tộc đối địch, thậm chí…… Hy sinh sinh mệnh, cũng muốn bảo vệ ngươi.” Ôn Đình Trạm trầm giọng nói.
“Ngươi nói cái gì!” Bạch Nguyệt đứng bật dậy, ánh mắt hung ác lạnh lùng âm hiểm nhìn Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm không hề sợ hãi nhìn lại: “Ta hiện tại nói cái gì, ngươi cũng sẽ không tin, ăn vào ức linh đan, ngươi lưu lại nơi này một thời gian, rất nhanh ta sẽ làm ngươi tin phục từ chính miệng người ngươi tin tưởng nói ra.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm đứng lên, đi ra khỏi phòng. Ngoại trừ Dao Dao, hắn không thích cùng bất luận nữ nhân nào khác ở chung một phòng.
Bạch Nguyệt ánh mắt thanh lãnh nhìn thiếu niên dáng người đĩnh bạt đi ra ngoài, áo khoác lụa mỏng tung bay mông lung dưới ánh trăng, biến mất dần vào bong đêm. Nàng trước sau không có ý định đuổi theo, những lời nói của Ôn Đình Trạm làm nàng chấn động đến tâm thần không yên, nhưng nàng cũng biết dù nàng trong lòng nóng như lửa đốt thế nào, Ôn Đình Trạm không muốn nói, nàng có giết hắn, cũng cạy không được miệng hắn.
Trong lòng nàng có chút không tin, không tin cái gọi là chân tướng, cũng không tin nam nhân kia đối với nàng có tình!
Chậm rãi mở ra tay, bình sứ đã vỡ nát, nhưng ức linh đan vẫn như cũ còn nằm ở lòng bàn tay.
Năm đó hắn cũng cho nàng một viên ức linh đan, nàng vui vẻ ăn vào, nhưng cuối nàng rơi xuống hoàn cảnh như thế nào? Chỉ cách vài thập niên, lại có một người vì hắn lại cho nàng một viên ức linh đan……
Bạch Nguyệt nhắm chặt hai mắt lại, nàng không muốn lại tiếp tục tin tưởng, nhưng vì sao trong lòng nàng vẫn còn một chút khát vọng. Nếu hắn thật sự thương nàng sâu sắc, nhưng kết quả không phải vẫn là vô pháp vong tình sao.
Mặt hơi ngửa lên, nước mắt nhanh chóng chảy qua khóe mắt, nàng nguyên bản cho rằng nước mắt của nàng đã không thể rơi được nữa, nhưng giờ phút này mới biết, nguyên do chẳng qua chưa gặp hắn lúc trải qua kiếp nạn mà thôi.
Thôi thôi, nếu nói nàng thiếu hắn, thì hiện giờ cũng không còn, còn muốn đẩy nàng đến hoàn cảnh như thế nào nữa.
Duỗi tay chậm rãi lau khô nước mắt, Bạch Nguyệt ngửa đầu đem ức linh đan nuốt xuống.
“Ngươi vì sao lại đến tìm ta?” Mạch Khâm thấy Ôn Đình Trạm quay lại thì rất kinh ngạc.
“Bạch Nguyệt ở trong phòng ta.” Ôn Đình Trạm nói một câu, liền hướng tới giường Mạch Khâm rồi nằm xuống, “Mượn giường Mạch đại ca dưỡng thần chút, sáng mai đi đón Dao Dao xuất động phủ rồi, nếu tinh lực bất ổn, bị nàng nhìn ra, thể nào cũng bị quở trách.”
Ôn Đình Trạm nói xong, liền nhắm hai mắt lại, trời cũng sắp sáng, thời gian hữu hạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.