Chương trước
Chương sau
Người Phượng tộc làm việc rất nhanh lẹ. Ngay sau đó, đệ tử của Bạch Tụ, một nam tử khá dễ nhìn với khuôn mặt trắng hơn bình thường, hơi mang một chút âm nhu nữ tính tiến vào giới thiệu với Dạ Dao Quang: “Dạ đạo tôn, vị này chính là Bạch Minh chân quân đệ tử, Bạch Kỳ sư thúc tổ, ông ấy sẽ đưa hai vị đi tới động phủ tu luyện của Bạch Minh chân quân.”
“Làm phiền.” Dạ Dao Quang gật đầu.
Bạch Kỳ hướng tới Dạ Dao Quang, vươn tay làm tư thế hành lễ.
Đệ tử Bạch Tụ giải thích một câu: “Bạch Kỳ sư thúc tổ miệng không thể nói, tai không thể nghe, Dạ đạo tôn nếu là có việc phân phó, chỉ cần viết ra cho Bạch Kỳ sư thúc tổ.”
Dạ Dao Quang nhìn Bạch Kỳ bưng một cái sa bàn* gật đầu.
*Sa bàn: mô hình địa hình làm bằng cát và đất
Động phủ tu luyện của Bạch Minh ở trên núi, là nơi đại trận tứ tượng tụ linh, có thể thấy được địa vị của hắn ở Phượng tộc, nhưng bởi vì hắn đã phi thăng, nơi này bị phong tỏa, không có người ra vào.
Động phủ rất sạch sẽ ngăn nắp, Bạch Kỳ dùng lệnh phù mở ra kết giới trong động phủ. Sau khi Dạ Dao Quang tiến vào lúc sau, Bạch Kỳ ngăn Ôn Đình Trạm ở bên ngoài, thấy vậy Dạ Dao Quang liền nói: “Bạch Kỳ đạo hữu, đây là phu quân của ta, lần này ta tu luyện cũng không biết mất bao lâu, ta có chút lời muốn nói với hắn, nói xong hắn sẽ rời đi.”
Bạch Kỳ cố chấp ngăn lại, Dạ Dao Quang mới nghĩ ra Bạch Kỳ là người câm điếc, vì thế tìm bút mực viết xuống đưa cho Bạch Kỳ. Bạch Kỳ nhìn xong, lại nhìn sang Ôn Đình Trạm, cuối cùng quyết định châm chước, vì thế ở trên sa bàn viết: “Ta ở bên ngoài chờ.”
“Đa tạ.” Dạ Dao Quang cũng ở sa bàn viết hai chữ.
Sau đó Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tiến vào trong Bạch Minh động phủ.
Trong gia tộc lánh đời, người có địa vị cao kỳ thật đều có thói quen tìm kiếm động phủ trong núi sâu làm nơi tu luyện. Các đại môn phái còn lại là thành lập thất bế quan, nơi tu luyện có thể khác nhau nhưng mục đích thì giống nhau —— thanh tu.
Bạch Minh động phủ rất đơn giản, có án thư, có kệ sách, có giấy và bút mực. Phỏng chừng đây là phương tiện hằng ngày câu thông cùng Bạch Kỳ. Tiếp đó chính là một chiếc giường đá, trên mặt giường đá có một tấm đệm hương bồ.
“Đơn giản quá đi.” Nhìn qua có thể hiểu ngay động phủ, Dạ Dao Quang uể oải nói.
Kỳ thật đây là lần đầu tiên qua hai kiếp Dạ Dao Quang nhìn thấy động phủ. Kiếp trước của nàng, nơi nào cũng sẽ có người khai sơn tu luyện a, nhưng thật ra nghe nói tổ tiên bọn họ đã duy trì tu luyện như thế này. “Nhìn kỹ hẵng nói.” Ôn Đình Trạm cầm tay Dạ Dao Quang trấn an, kéo nàng cẩn thận nhìn kệ sách cùng những thư tịch bên trên. Xuất phát từ sự tôn trọng đối với Bạch Minh chân quân, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều vô cùng cẩn thận, tận lực tránh đụng hư chạm loạn.
“A, Bạch Minh chân quân còn có thói quen ghi bút ký.” Dạ Dao Quang đột nhiên cầm lên một quyển bút ký.
Bút ký cũng chính là sổ nhật ký cổ đại, nhưng cơ bản chỉ có nữ tử mới thích làm việc này, nam tử đều ghét bỏ việc vụn vặt.
Ôn Đình Trạm vươn tay qua cầm lấy: “Chữ này không phải của Bạch Minh chân quân.”
Nói xong, liền đem một quyển thư pháp đưa tới trước mặt Dạ Dao Quang, mặt trên là một tĩnh tự, chữ viết phi thường sắc nhọn, có thể thấy được Bạch Minh chân quân là một cái người có thiết cốt nam nhi, một nam tử khí khái. Mà bút ký trong tay Dạ Dao Quang tuy có chút tú khí, dựa theo lực cổ tay nhìn ra được là nam tử, nhưng lại không có lạc tĩnh cũng như khí thế bàng bạc của Bạch Minh.
“Kia hẳn là chữ của Bạch Kỳ, hắn viết ký lục cho Bạch Minh chân quân hằng ngày.” Dạ Dao Quang mở ra nhìn, đều là lịch làm việc hoặc nghỉ ngơi của Bạch Minh chân quân.
Sau khi xem xong Dạ Dao Quang thực muốn khóc, Bạch Minh chân quân khó trách không quá bốn mươi tuổi có thể đạt Độ Kiếp kỳ. Lúc nhân sinh một ngày hắn dùng tám canh giờ để tu luyện, so với Dạ Dao Quang mỗi ngày tu luyện chỉ một canh giờ……
Xem một lượt xong lúc sau không có bất luận tin tức có giá trị, Dạ Dao Quang thẫn thờ dựa vào án thư. Ôn Đình Trạm cười nhìn nàng, sau đó từ trong tay nàng lấy cuốn bút ký, cũng lật xem một lần, rồi sau đó liền cầm bút ký suy tư.
Phát hiện bốn phía yên tĩnh một hồi lâu, Dạ Dao Quang mới nghiêng đầu nhìn Ôn Đình Trạm đang cầm bút ký trầm tư, không khỏi buồn bực: “Bút ký này tất cả đều là việc hàng ngày của Bạch Minh chân quân, có nơi nào đáng giá để suy nghĩ sâu xa?”
“Thực đáng giá suy nghĩ sâu xa.” Ôn Đình Trạm cúi người đem trang cuối quyển bút ký tới cho Dạ Dao Quang, đầu ngón tay chỉ vào một ngày, “Năm Tân Dậu, ngày Nhâm Thìn, giờ Tân Dậu.”
Dạ Dao Quang tính tính: “Năm mươi năm trước a.”
“Dao Dao, muội xem Bạch Minh chân quân ra ngoài nửa canh giờ, hoặc là ngày nọ dùng đồ ăn đều có trong hồ sơ ký lục, nhưng vì sao ngày cuối cùng lại không phải ghi lại việc Bạch Minh chân quân phi thăng?” Ôn Đình Trạm hỏi.
“Đây không phải ngày Bạch Minh chân quân phi thăng ……” Dạ Dao Quang liền dừng lại. Mọi việc vụn vặt Bạch Kỳ đều nhớ rõ như vậy, vì sao không ghi lại ngày quan trọng nhất của Bạch Minh.
Thấy Dạ Dao Quang trầm tư suy nghĩ, Ôn Đình Trạm lại tiến tới giữa động phủ: “Dao Dao, muội xem chỗ này, viết hôm nay Bạch Minh chân quân cười ba lần, đặc biệt điều này rất hiếm thấy. Quả nhiên vẫn là sư muội có thể làm sư phụ vui vẻ, còn có nơi này Bạch Kỳ viết; Bạch Minh chân quân xưa nay chán ghét mùi hương của hoa mai, sư muội vô ý để hoa mai đặt trong phòng, Bạch Minh chân quân thế nhưng cũng không đem vứt đi; cuối cùng là nơi này Bạch Kỳ viết đến, sư muội hôm nay vì Bạch Minh chân quân vấn tóc, hắn thực ngạc nhiên, bởi vì hắn chiếu cố Bạch Minh chân quân mấy năm, Bạch Minh chân quân cũng không để người khác gần gũi người……”
“Bạch Minh chân quân có tình đối với Bạch Nguyệt!” Bởi vì ba chỗ cách có chút xa, Dạ Dao Quang cũng không chú ý, đặc biệt là Bạch Kỳ viết rất mơ hồ, bị Ôn Đình Trạm nói ra như vậy, nhưng thật ra nghe xong có một cảm nhận khác.
“Đúng vậy, Bạch Minh đối với Bạch Nguyệt có tình yêu nam nữ.” Ôn Đình Trạm cũng cho là như vậy, “Bạch Kỳ đối với Bạch Minh chân quân có thể nói là quan sát tỉ mỉ, nhưng tới ngày này hoàn toàn không có đặt bút.”
“Đích xác rất kỳ quái.” Dạ Dao Quang buồn bực.
Nếu nói Bạch Minh chân quân phi thăng khi đang bế quan, Bạch Kỳ không đến kịp, nhưng cuối cùng cũng không có tới một tờ là sao? Không ký lục Bạch Minh chân quân phi thăng sao?
“Còn có một chút kỳ lạ ở chỗ.” Ôn Đình Trạm gõ gõ ngón tay lên án thư, “Bạch Kỳ đối với Bạch Nguyệt hẳn là không bài xích, tuy rằng hằng ngày đều là quay chung quanh Bạch Minh chân quân viết ký lục, nhưng vì sao Bạch Nguyệt phát sinh chuyện lớn như vậy, Bạch Kỳ lại không có ký lục lại. Bạch Minh chân quân đối với Bạch Nguyệt có tình, nếu lúc Bạch Nguyệt tham gia đề cử tộc trưởng, Bạch Minh vẫn nên bị ảnh hưởng.”
Ôn Đình Trạm chỉ ra điều bất bình thường, Dạ Dao Quang cẩn thận nhớ lại nội dung bút ký: “Toàn bộ bút ký đều chưa từng viết qua bất luận cảm xúc khác thường nào của Bạch Minh chân quân.”
“Nhưng bút ký từ lúc mới bắt đầu ký lục chỉ có ít ỏi mấy chữ, có thể thấy được Bạch Minh chân quân là người không có hỉ nộ ái ố như người thường. Từ lúc Bạch Nguyệt xuất hiện ngày càng nhiều trên ký lục, cũng đều là Bạch Minh chân quân hỉ nhạc, đến khi Bạch Nguyệt rời đi, lại trở về ngắn gọn như lúc đầu……” Ôn Đình Trạm phân tích nói, “Chỉ có thể giải thích rằng, Bạch Kỳ chỉ ghi lại lúc Bạch Minh chân quân vui vẻ, bởi vì ở trong lòng hắn Bạch Minh chân quân nên hẳn là như thế, cũng hoặc là hắn hy vọng Bạch Minh chân quân nhân lúc còn sống chỉ có vui vẻ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.