Chương trước
Chương sau
Lão tổ lưu lại nhóm người kia, nhưng khi đó núi Phụng Lai dã thú mãnh thú rất nhiều, lão tổ sau đó lại ra mặt làm kinh sợ những con dã thú này. Khi đó có những người ngưỡng mộ pháp lực của lão tổ, cùng nhau trải qua vạn hiểm nguy được lão tổ thu nhận làm đồ đệ. Sau khi lão tổ phi thăng, có không ít người tiếp tục bị sóng biển đánh dạt vào núi Phụng Lai liền lưu lại tại đây, dần dần Phượng tộc mới có thể lớn mạnh như hiện nay.
“Ế điểu này tuy nói là hậu thế của phượng hoàng nhưng rốt cuộc vẫn không phải phượng hoàng, tại sao cũng thích cây ngô đồng?” Dạ Dao Quang buồn bực hỏi, kiếp trước bên trong 《 Sơn Hải Kinh 》tuy rằng có nói qua loài điểu này, nhưng chưa từng nói qua nó cũng thích cây ngô đồng a.
Chỉ có phượng hoàng mới thích ngô đồng.
“Những điều Dao Quang vừa hỏi, thật ta cũng không biết vì sao.” Mạch Khâm cười nhìn về phía Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm cũng là lắc đầu, hắn cũng không biết.
Đối với thắc mắc này, Dạ Dao Quang cũng không có quan tâm truy tới cùng, rốt cuộc loài điểu này trong truyền thuyết sinh vật, chưa có ai từng gặp qua. Dạ Dao Quang có đôi khi hoài nghi nội dung 《 Sơn Hải Kinh 》có rất nhiều đồ vật kỳ thật là hư cấu bịa đặt, loài này tập tính như thế nào, cũng không có nói cụ thể.
“Ngay ở phía trước.” Lúc này khoảng cách giữa bọn họ và nơi cần tới tương đối gần.
Dạ Dao Quang có một loại cảm giác quen thuộc, ngay cả Ôn Đình Trạm cũng cảm giác được một cổ hơi thở thân cận. Bọn họ cùng người ở các môn phái khác gác ở dưới gốc cây gật đầu chào nhau. Dạ Dao Quang liền dừng bước, trước mắt nàng là một cây ngô đồng mà so với cây nàng đã từng thấy ở Tuyền Châu còn lớn hơn gấp đôi. Thân cây chỉ sợ hai ba mươi thanh niên vây quanh đều giữ không nổi, tán cây trải dài như một cái dù cực đại, rũ xuống đất một bóng râm rộng lớn. Dạ Dao Quang hướng mắt nhìn lên, tầm mắt của nàng bị một cỗ khí che chắn, chỉ mơ hồ thấy được ánh sáng năm màu.
Nhìn cảnh này thực sự rất quen thuộc, cây ngô đồng này cùng cây ở Tuyền Châu kia đều giống nhau, cùng ẩn chứa khí ngũ hành, mà cái cây này có phần nồng đậm hơn.
Nàng sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng gật đầu, xác minh những phỏng đoán của nàng, nàng tiến lên một bước đối với Mạch Khâm nói: “Mạch đại ca, chúng ta trở về đi.”
Trên đường trở về, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đều rơi vào trầm mặc, ngay cả Mạch Khâm cũng cảm giác được sự dị thường, chờ quay về tới nơi nghỉ của bọn họ, Mạch Khâm mới hỏi: “Trứng Ế điểu kia có chỗ nào không ổn?”
“Mạch đại ca, huynh xác nhận đó chính là trứng Ế điểu sao?” Lúc trước nàng khi đạt tới Nguyên Anh kỳ không nhìn qua được tầng lá chắn kia, hiện giờ nàng đã đạt tới Luyện hư kỳ vẫn như cũ nhìn không rõ. Tuy rằng Mạch Khâm tu vi còn cao hơn nàng, nhưng chưa chắc có thể nhìn qua được.
“Không phải trứng Ế điểu chẳng lẽ là trứng phượng hoàng?” Mạch Khâm cười nói, rốt cuộc cổ khí ngũ hành thuần thiết kia và sự ẩn hiện năm màu ánh sáng quang mang tại lãnh địa Bắc Hải Phượng tộc, vẫn luôn được chứng thực là của Ế điểu. Mà Ế điểu đẻ trứng là lúc nó không chịu trói buộc, rốt cục cũng không biết Phượng tộc dùng bí pháp gì trải qua nhiều thế hệ như vậy duy trì Ế điểu đẻ trứng, do đó nhiều thế hệ có được sự bảo hộ của Ế điểu.
“Ế điểu không thể tắm lửa.” Điểm này Dạ Dao Quang vô cùng chắc chắn, đây là sự khác biệt duy nhất giữa Ế điểu và phượng hoàng, “Muội cùng A Trạm mấy năm trước ở Tuyền Châu, được Bách Lí Môn mời tới tương trợ, cũng thấy một cây ngô đồng ẩn chứa khi ngũ hành trên cao giống hệt như vậy. Lúc ấy Mật Nhược tộc cùng Thái Hòa tộc cùng nhau phát hiện, hơn nữa cũng là đang bảo vệ. Sau đó ngày muội cùng A Trạm rời đi là lúc toàn bộ người trông coi bị ngọn lửa không biết nguồn gốc đốt thành tro bụi, nhưng mặt khác cỏ cây lại không chịu tổn hại, đồ vật trên tán cây cũng không thấy bóng dáng.”
Dạ Dao Quang nói xong sắc mặt Mạch Khâm liền ngưng trọng, hắn là tin tưởng lời nói của Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, Ế điểu sẽ không tắm lửa, dù cho nó có ẩn chứa khí ngũ hành chí linh, cho dù thân thể mang ngũ sắc nhưng lại không thuộc hành hỏa. Nhưng nếu nói là phượng hoàng, thế gian này nơi nào có nhiều phượng hoàng như vậy?
“Mạch đại ca, vì sao người các huynh cho rằng đó là trứng Ế điểu?” Ôn Đình Trạm sắc bén nói trúng trọng tâm.
“Điều này……” Câu hỏi này làm Mạch Khâm á khẩu không trả lời được.
Có một số việc càng nghĩ càng thấy lạ, tin tức này do có người của tông môn khác du ngoạn qua thì thấy năm màu quang mang phía trên cây, sau đó truyền tin lại cho tông môn, mà người Phượng tộc lại rất coi trọng chuyện này liền đem tin truyền ra rộng rãi mà không có người nào nghi ngờ. Tựa hồ có một bàn tay vô hình đang hướng mọi người tin tưởng tin tức này.
Nhưng nếu không phải trứng Ế điểu thì là vật gì? “Mạch đại ca, nếu đây thật sự là trứng Ế điểu, Phượng tộc không nên chỉ coi trọng bên ngoài qua lời nói.” Dạ Dao Quang nói sau khi suy nghĩ cẩn thận, “Nếu muội là người Phượng tộc và kia là trứng Ế điểu thật, muội cũng không có khả năng ngồi nhìn các đại tông môn tụ hợp tại đây ngồi chờ chim phá trứng, rồi sau đó vung tay tranh giành, tất nhiên là phải chuẩn bị thật kỹ càng trước đó. Nếu có thể thì sớm lưu lại trứng Ế điểu, giảm bớt những thương vong, chứ không phải như hiện tại, phái vài người đi theo các tông môn cùng nhau chờ đợi.”
Dừng một chút, Dạ Dao Quang nói tiếp: “Rốt cuộc bọn họ có được Ế điểu nhiều năm như vậy, đối với tập tính của Ế điểu hẳn là so với chúng ta biết rõ rang hơn, muốn chuẩn bị một chút có lợi cho bọn họ chúng ta chưa chắc có thể phát hiện.”
“Quan trọng nhất chính là, nếu bọn họ biết rõ trên cây ngô đồng kia không phải trứng Ế điểu, lại còn lừa các tông môn, để mọi người tranh nhau tới vỡ đầu chảy máu, ý đồ đáng chết!” Ôn Đình Trạm ánh mắt lạnh lùng.
“Ta truyền tin cho phụ thân, để người tới trực tiếp một chuyến.” Mạch Khâm sắc mặt trầm xuống.
Không phải bọn họ không nghiên cứu kỹ càng, đối với người tu luyện như bọn họ thường xem đồ vật với suy nghĩ cởi mở, nếu không có Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đã từng chính mắt thấy qua cảnh tượng như vậy, bọn họ cũng sẽ phân tích ra. Mạch Khâm cũng bất giác cảm nhận có âm mưu ở bên trong.
Quả thật người tu luyện cũng là có chấp niệm, nhưng cũng sẽ không đem bất luận pháp bảo cùng vật ngoài thân xem trọng hơn hết thảy, đặc biệt là dẫn động các môn phái chú ý tới một vật như vậy. Bọn họ đều là người có bản lĩnh, một khắc trước có thể tranh đoạt tới mặt đỏ tía tai, nhưng một khi đã định vào tay một người, họ sẽ vẫn cười chúc mừng.
Vật đã có người sở hữu, còn dùng thủ đoạn ti tiện đi tính kế, đây không phải cách làm của những người tu luyện chính thống như bọn họ, mà là yêu ma cùng người không có khí độ. Đương nhiên các môn phái chưa chắc không có người như vậy, nhưng phàm là có thể đạt tới tu vi đều cao thâm, người tu luyện đều không thể không có lòng dạ, nếu không tu vi của họ sẽ bị hạn chế, thậm chí dẫn theo cả một tông tộc rơi vào ma đạo.
Cho nên, bọn họ vẫn luôn nghĩ rằng Phượng tộc trượng khí, cùng bọn họ tranh đấu công bằng, lại hoàn toàn không có nghĩ tới trên cây ngô đồng kia không phải là trứng Ế điểu hoặc là loài chim thần linh nào khác mà là một vật giết người vô hình.
Mạch Khâm chẳng những thông báo tới người trong tông môn mình còn đi liên hệ với các tông môn khác. Những người có mối quan hệ tốt hơn với hắn là người biết được thong tin trước, bao gồm cả hai đệ tử tu vi Nguyên Anh kỳ canh giữ ở dưới cây ngô đồng, nếu cứ như vậy không duyên cớ vô cớ thiệt hại, thật sự là rất nan giải.
“Dao Quang, muội không biết chúng ta cũng ở đây sao, hại ta tới giờ này mới biết muội cũng tới.” Lúc này, một thanh âm thanh lãnh chất vấn từ bên ngoài truyền đến.
Dạ Dao Quang liền nhìn qua là Qua Vô Âm cùng Vân Phi Ly sóng vai từ ngoài cửa đi vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.