Chương trước
Chương sau
“Thật là lợi hại.” Dạ Dao Quang kinh ngạc cảm thán một tiếng, nhanh chóng đứng lên.
Đây tuyệt đối là Nguyên quốc sư kia ở Độ Kiếp kỳ mới đủ năng lực. Bọn họ vẽ phù triện, nhất định phải dùng giấy vàng, mà Nguyên quốc sư trực tiếp hóa khí lực thành phù triện, đây là vô hình phù.
Tấm phù triện vô hình này, ẩn tàng dưới bình hoa, khó trách nàng cái gì cũng không cảm giác được, chỉ sợ ngay cả phía dưới sàn nhà cũng gặp tình huống như thế này.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Tiêu Sĩ Duệ nóng vội hỏi.
“Bình hoa không sạch sẽ.” Dạ Dao Quang chỉ vào mặt đất, “Mặt đất cũng không sạch sẽ, chẳng qua có cao nhân làm pháp, đem những đồ vật không sạch sẽ này che dấu. Mà Tử Tinh động là thuần tịnh khí âm dương, giữa hai bên tự nhiên là bài xích lẫn nhau, mới có thể xuất hiện cảnh Tử Tinh động không bỏ xuống được.”
“Không sạch sẽ……” Tiêu Sĩ Duệ lập tức liên tưởng đến quỷ.
“Các ngươi đều tránh ra.” Dạ Dao Quang không có giải thích, mà là đem hai thị vệ cách xa.
Nàng duỗi tay cầm bình hoa, khí ngũ hành từ lòng bàn tay nàng tản ra, tức khắc bị dòng khí vô hình cản trở. Hai dòng khí bắt đầu đối kháng, màn che trên mỗi cửa trong điện tức khắc tung bay dựng lên, cửa sổ cũng bắt đầu run rẩy.
Dạ Dao Quang cảm nhận được từng dòng khí mạnh mẽ đánh trả trở về, nghiêng đầu đối với Ôn Đình Trạm nói: “Dẫn bọn họ đi ra ngoài.”
Ôn Đình Trạm vội vàng trầm mặt mang theo đám người Tiêu Sĩ Duệ nhanh chóng rời khỏi điện. Chờ đến khi bọn họ vừa ra khỏi cửa, Dạ Dao Quang liền phất tay một cái, đóng lại cửa chính đồng thời đẩy phù triện bay ra dán ở phía trên cửa sổ.
“Kim Tử, nóc nhà!”
Dạ Dao Quang một tiếng quát chói tai, Kim Tử liền nhanh chóng bay đến xà ngang phía trên.
Nắm bình hoa lôi kéo, từng vòng khí ngũ hành giống như sợi dây thừng đem bình hoa bó trụ, một tay kia nhanh chóng bấm tay niệm thần chú, tay ảnh vô số biến ảo, Dạ Dao Quang một chưởng đánh vào bụng của bình hoa. Bình hoa kia dường như đang sống từng đợt rùng mình.
Dạ Dao Quang lại là vận một cổ khí, bình hoa thế nhưng tránh thoát khỏi trói buộc của Dạ Dao Quang, hướng tới một bên cửa sổ bay ra. Chưa chạm tới cửa sổ, thủ quyết của Dạ Dao Quang liền biến ảo. Phù triện kia bị bắn ngược trở về.
Lúc này Dạ Dao Quang một bước đuổi theo, đôi tay đánh ở phía trên bình hoa. Bình hoa ở trong tay Dạ Dao Quang lắc lư, kịch liệt xoay tròn lúc sau lại một lần nữa tránh thoát sự trói buộc của Dạ Dao Quang, hướng tới nóc nhà bay lên.
Kim Tử nhắm chuẩn thời cơ, một chân hung hăng đá vào phía trên bình hoa, Dạ Dao Quang cũng cơ hồ đồng thời xoay người tiến công, một chưởng đánh ở một bên khác.
“Phanh!”
Dạ Dao Quang cùng Kim Tử cùng giáp công, bình hoa vỡ thành từng mảnh. Dạ Dao Quang phiêu nhiên xoay người rơi xuống đất. Ôn Đình Trạm đứng bên ngoài nghe được động tĩnh không khỏi la hét một tiếng: “Dao Dao!”
Dạ Dao Quang xoay người rơi xuống đất. Kim Tử nhanh chóng bay qua mở cửa phòng. Đám người Ôn Đình Trạm ùa vào, liền nhìn thấy Dạ Dao Quang đang ngồi xổm trên mặt đất, nhặt lên từng mảnh vụn lớn nhỏ đáy bình hoa.
Bình hoa bên trong cái gì cũng đều không có. Đáy bình hoa cũng là một mảnh sứ trắng. Mấy người đều là buồn bực nhìn Dạ Dao Quang, liền thấy Dạ Dao Quang một tay nâng lên, thủ quyết vừa chuyển, khí ngũ hành hỏa quanh quẩn mà đi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bọn họ mắt thường có thể nhìn thấy tình huống này. Bình hoa sứ trắng dưới đáy kéo dài ra từng dây hắc tuyến. Những dây hắc tuyến này giống như mạng nhện quanh quẩn.
Thẳng đến toàn bộ mảnh sứ đều bị hắc tuyến bao trùm, một tầng hắc tuyến mới bị khí ngũ hành của Dạ Dao Quang ép di động lên, lại dần dần hình thành một khuôn mặt quỷ dữ tợn, giương miệng vặn vẹo hướng tới Dạ Dao Quang, ngay lập tức bị Dạ Dao Quang một chưởng đánh nát, biến mất vô tung vô ảnh.
“Đó là cái gì?” Tiêu Sĩ Duệ nghĩ đến mặt quỷ đáng sợ kia, trong lòng còn sợ hãi.
“Quỷ kíp nổ.” Dạ Dao Quang cầm mảnh sứ trong tay, “Quỷ kíp nổ cũng là từ oán khí cùng lệ khí biến thành, thứ này nhìn như sạch sẽ, kỳ thật rèn ra nó cần hệ thủy rất có thể là thi thủy.”
“Thi thủy?” Ôn Đình Trạm nhíu mày.
“Đúng vậy, thi thủy.” Dạ Dao Quang trầm giọng nói, “Trong cơ thể người chứa đựng rất nhiều  nước. Người sau khi chết, dùng biện pháp cực kỳ tàn nhẫn đem hơi nước trong thi thể rút ra, xác chết biến thành thây khô. Mà thi thủy này đã được làm pháp, là có thể ngưng kết oán khí cùng lệ khí, bởi vì chúng nó không phải hồn phách, cho nên không thành được quỷ hồn, nhưng khi oán khí cùng lệ khí ngưng tụ đến một mức nhất định, sẽ thành hình quỷ kíp nổ.”
Cùng quỷ hồn bất đồng chính là, quỷ kíp nổ âm khí không có nặng, nhưng nếu là quỷ kíp nổ bò nhập vào thân thể người, người này liền sẽ giống như bị quỷ bám vào người, giống nhau chỗ đều bị khống chế. So với việc bị quỷ hồn bám vào người càng đáng sợ hơn chính là, quỷ hồn có thể loại bỏ, khi nhập thể còn sẽ bị nguyên thể thần hồn bài xích, nhưng quỷ kíp nổ một khi nhập thể, người này cơ bản bị phế đi. Nó sẽ ở trong nguyên thể thần hồn mà người không hề hay biết sau đó ăn mòn thần hồn.
Chẳng qua để quỷ kíp nổ này hình thành yêu cầu thời gian dài, so với quỷ hồn là dài hơn rất nhiều.
Tiêu Sĩ Duệ nghe xong lúc sau, hơi có chút buồn nôn.
“Quỷ kíp nổ này nếu muốn quanh năm suốt tháng mới có thể đủ hình thành, hẳn là giống như quỷ hồn giống nhau cần phải tẩm bổ mới đúng.” Ôn Đình Trạm ánh mắt dừng ở chỗ trống giữa những bình hoa.
“Đúng như chàng suy nghĩ.” Dạ Dao Quang ánh mắt cũng dừng ở một chỗ.
Hiện giờ quỷ kíp nổ còn chưa tính thành công, nếu là thêm mười mấy năm nữa, khi đó quỷ kíp nổ ngưng tụ mà thành, từ đây chui vào trong cơ thể đại thần khi thượng triều, hậu quả……
Để phá hủy toàn bộ triều đình là đều không thể. Nguyên quốc sư chỉ sợ đã lường trước đến hắn sau khi chết, Hư Cốc cùng Huyền Viễn chân quân chỉ có thể đem hắn dưới hộ quốc long mạch trấn áp, cho nên vì sớm ngày chuẩn bị không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Mà quỷ kíp nổ này đích xác cần phải tẩm bổ, vật tẩm bổ cho nó ở ngay phía dưới kia.
“Ta đi bẩm báo hoàng gia gia, đào khai đại điện.” Tiêu Sĩ Duệ nói xong liền phải xoay người.
“Khoan đã.” Dạ Dao Quang ngăn cản hắn, “Trước tiên cũng không cần gấp, cái này rốt cuộc là thứ gì, ta còn không biết, có thể đào hay không cũng không nhất định.”
“Dao tỷ tỷ nói nên làm như thế nào?” Tiêu Sĩ Duệ liền bình tĩnh lại.
Dạ Dao Quang ánh mắt dừng ở hộ vệ bên cạnh người Tiêu Sĩ Duệ. Tiêu Sĩ Duệ lập tức hiểu ý, đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Phác, cho Tiêu Phác cùng toàn bộ người khác đi xuống.
Trong đại điện chỉ còn lại Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang còn có Tiêu Sĩ Duệ cùng với con khỉ Kim Tử này.
Dạ Dao Quang dùng la bàn tìm một vị trí, sau đó lấy ra Tử Linh Châu, khoanh chân ngồi xuống. Nàng bấm tay niệm thần chú, Tử Linh Châu huyền phù ở giữa không trung, màu tím quang giống như sương mù tản ra. Ở trong lòng bàn tay Dạ Dao Quang đẩy ra, bay đến vị trí bày biện bình hoa vị trí thượng.
Rất nhanh bên trong Tử Linh Châu phảng phất có màu tím mây mù dịch chuyển, chợt giống như gương chiếu ra hai sàn nhà. Dưới sự thúc đẩy của Dạ Dao Quang, Tử Linh Châu dưới sàn nhà dần dần hóa trong suốt. Tầm mắt bọn họ dõi theo từng tấc thâm nhập của Tử Linh Châu, không biết thâm nhập bao xa, đầu một đứa trẻ mới sinh liền xuất hiện ở trong tầm mắt bọn họ, đứa trẻ kia mở to đôi mắt trong vắt vô tội nhưng khuôn mặt lại trắng bệch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.