Chương trước
Chương sau
“Chàng mau nói đi, Sĩ Duệ lại đưa ra phép điều kiện gì?” Dạ Dao Quang rút tay về.
“Là Tử Tinh động.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Lần trước bệ hạ tới phủ đệ của Sĩ Duệ, thấy Tử Tinh động được muội bố trí cho hắn, bệ hạ chính là muốn nhờ muội tại Li cung bố trí một phen, làm biệt cung mát mẻ chút.”
“Điều này không phải vấn đề lớn.” Dù sao Tử Tinh động cũng còn rất nhiều, dùng mấy viên Tử Tinh động đổi một quan lễ chỉnh tề của Ôn Đình Trạm, thực có lời. Đặc biệt là nếu thực hiện giao dịch này, cho dù có người muốn ra tay với Hưng Hoa Đế cùng ngày này, Hưng Hoa Đế cũng không có cách nào giận chó đánh mèo với Ôn Đình Trạm, “Nhưng để bố trí li cung, dù sao cũng phải làm trước thời điểm bệ hạ di giá, muội tới li cung thế nào?”
“Ngày mai Sĩ Duệ sẽ cầm ý chỉ cùng muội đi.” Ôn Đình Trạm lại cười nói.
“Hảo a, hai người chàng hợp nhau cược muội nhất định sẽ đáp ứng phải không.” Dạ Dao Quang híp mắt đầy nguy hiểm.
“Không phải cược Dao Dao.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng lưu luyến nói, “Là biết được Dao Dao sẽ đau lòng vì ta, tất nhiên sẽ nguyện ý vì quan lễ lần này vất vả.”
“Hiện tại biết được muội đối với chàng tốt, nhưng chàng cũng không thể thiếu muội.” Dạ Dao Quang đối với lời nói này thực hưởng thụ, bất quá vẫn là muốn kiêu ngạo nói một câu.
“Ta vẫn luôn cho rằng Dao Dao đối với ta rất tốt, là ta trả giá bằng cả sinh mệnh cũng không thể đủ.” Ôn Đình Trạm phi thường nghiêm túc, nói rõ ràng từng câu từng chữ đối với Dạ Dao Quang.
“Được rồi, đừng ba hoa nữa.” Dạ Dao Quang nghiêm mặt nói, “Nếu chàng cùng Sĩ Duệ đã nhận lời bệ hạ, vậy đã có bản đồ địa hình hành cung?”
Nàng cần phải nhìn qua trước cấu trúc của cả tòa nhà, sau đó mới có thể định ra bố trí như thế nào. Nếu là biệt viện của hoàng gia, như vậy phong thuỷ ngay lúc đầu sơ kiến tất nhiên là có cao nhân chỉ điểm, Dạ Dao Quang không tính toán cải biến toàn bộ phong thuỷ cục, để tránh ngày sau để lại tai họa ngầm bị người khác lợi dụng ngược lại chính mình, chỉ có thể dựa theo phong thủy cục ở nam viên li cung hiện có bài bố thêm một phong thuỷ cục khác, dù sao Hưng Hoa Đế yêu cầu cũng không cao, chủ yếu là làm li cung trở nên mát mẻ mà thôi.
Ôn Đình Trạm từ tốn đem cục đồ li cung lấy ra, đưa cho Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang cầm bản đồ địa hình liền đi tới thư phòng, có bộ phận có tổng thể, Dạ Dao Quang nhìn tổng thế trước, sau đó mới nhìn từng bộ phận.
Sau khi xem xong, Dạ Dao Quang không khỏi cảm thán một câu: “Li cung phong thuỷ cũng đã là đại cách cục.”
“Li cung là Nguyên quốc sư năm đó đốc kiến mà thành.” Ôn Đình Trạm thình lình nói một câu.
Nghe huyền ca biết nhã ý, Dạ Dao Quang lập tức liền minh bạch mục đích chân chính của lần giao dịch này. Nói là Tiêu Sĩ Duệ cùng Chử Đế Sư vì Ôn Đình Trạm suy nghĩ, khuyên bảo Hưng Hoa Đế di giá. Kỳ thật mục đích cuối cùng chính là muốn dẫn Hưng Hoa Đế liên tưởng đến thời tiết nóng bức, lại nghĩ đến Tử Tinh động của nàng, sau đó thuận lợi nhờ nàng đi cẩn thận nghiên cứu một chút Nguyên quốc sư có hay không bài bố âm mưu tại li cung.
Không thể không tán thưởng Ôn Đình Trạm cùng Tiêu Sĩ Duệ dụng tâm nghĩ kế.
“Còn hoàng cung đâu?” Dạ Dao Quang tò mò hỏi một câu.
Hoàng cung xây dựng chẳng lẽ cùng Nguyên quốc sư không có quan hệ?
“Hoàng cung chính là Thái Tổ bệ hạ nói hắn gặp một giấc mộng, thỉnh vô số đại sư kiến phòng còn có họa sư căn cứ cảnh trong mơ của hắn mà miêu tả ra.” Ôn Đình Trạm than một tiếng, “Chỉ tiếc kết cấu hoàn thành lúc sau, chậm chạp không có tiền bạc xây dựng rầm rộ, thẳng đến thời kỳ Thánh Tổ bệ hạ mới hoàn thành Thái Tổ bệ hạ di nguyện.”
Nghe xong lời này Dạ Dao Quang suýt nữa cười lăn ra đất, bất quá vẫn là nhịn xuống, khó trách hoàng cung cách cục cùng đời sau Tử Cấm Thành giống nhau như đúc, thậm chí rất nhiều cửa cung đều tương đồng. Cũng may mắn Thái Tổ không để cho Nguyên quốc sư nhúng tay chuyện này, mà là thông minh lựa chọn Tử Cấm Thành giống như đời trước. Bằng không, chính là có đại phiền toái.
Tử Cấm Thành hiện tại chính là do một phong thủy sư lợi hại hoàn thành. Dạ Dao Quang đã được chứng kiến bút tích lớn nhất, phong thuỷ cục này được gọi là “Sao trời chiếu đô”, lấy Tử Vi Viên cục làm trung tâm triển khai, đây cũng là duyên cớ vì sao bệ hạ gọi tẩm cung là ‘ Tử Vi cung ’. Hậu cung thành lập lấy Khôn làm chủ, thuần âm, rồi lại tinh tế đến mỗi con đường đều có ‘ dương trong âm ’, ‘ âm trong dương ’, dựa theo bát quái có thể thấy sắc thái cùng đồ văn đều rất tinh tế tỉ mỉ.
Nghĩ tới nơi này, Dạ Dao Quang không khỏi liên tưởng đến một thứ, vì thế uyển chuyển nói: “Kỳ thật Thái Tổ bệ hạ chính là người nghịch thiên……”
Dạ Dao Quang đem quỹ đạo thực sự nói cho Ôn Đình Trạm, theo sách sử ghi lại, lúc trước Tống mạt Mông Cổ thiết kỵ hung mãnh dị thường, nếu không có Nguyên Thái Tổ Tiêu gia ngang trời xuất thế, lịch sử sẽ không quải theo một đường cong, nói cách khác Nguyên Thái Tổ chính là mệnh số hoàng gia.
“Chàng nói xem trong đó có thể hay không có sự tác động của Nguyên quốc sư?” Dạ Dao Quang thấp giọng hỏi, nàng càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Nguyên quốc sư thời kỳ loạn thế tìm kiếm minh chủ, thực rõ ràng đế tinh lúc ấy không nên là Tiêu gia Thái Tổ bệ hạ, nhưng Nguyên quốc sư cố tình lựa chọn hắn.
“Ta có lật qua sử sách ghi chép lại về Nguyên quốc sư, hắn là một người cực kỳ thích làm trái nguyên tắc, có lẽ hắn ngay từ lúc bắt đầu muốn thử xem chính mình có thể chiến thắng ý trời hay không.” Ôn Đình Trạm phỏng đoán nói.
“Cho nên, hắn tự nhận là mình đã thành công, mới có thể càng lúc càng lớn gan.” Dạ Dao Quang tiếp lời Ôn Đình Trạm nói, “Bởi vậy, hắn cảm thấy ý trời bất quá cũng chỉ như thế, nhân định thắng thiên, mà hắn chính là người có thể chiến thắng ông trời. Khi nội tâm của hắn không được thỏa mãn, hắn yêu cầu ở những sự tình lớn hơn để thỏa mãn bản thân, rất có thể hắn xúi giục  Thái Tổ bệ hạ tu sửa hoàng thành. Nhưng Thái Tổ bệ hạ là người thập phần cảnh giác, vẫn như cũ đã nhận ra tâm tư của hắn, rồi lại không làm gì được hắn, mới có thể phải dùng biện pháp như vậy tu sửa một tòa trong hoàng thành.”
Đây là vì tránh để Nguyên quốc sư lợi dụng bố cục của hoàng thành mà có ý đồ xấu, bởi vì Thái Tổ bệ hạ cũng không hiểu phong thuỷ, e sợ cho không hiểu rõ tình huống, làm hậu bối của chính mình thành công cụ để Nguyên quốc sư gây tai họa.
Nghĩ đến đây, Dạ Dao Quang cũng không thể không than nhẹ một hơi. Nguyên quốc sư tính toán cơ quan, cho rằng chính mình có thể xoay chuyển càn khôn thiên mệnh, kỳ thật hắn vẫn chỉ là một hạt cát nhỏ bé trong vòng quay thiên mệnh. Vòng đi vòng lại, chính mình vẫn như cũ không có chạy thoát khỏi cái chết. Tuy nhiên, cho tới bây giờ hắn vẫn không cho rằng chính mình đã chết.
“Ta đúng là nghĩ tới nơi này, mới mượn cơ hội nhờ muội nhìn lại phong thủy của li cung.” Ôn Đình Trạm gật đầu nói.
“Bệ hạ cũng chưa chắc không có tâm tư như vậy.” Li cung là bên ngoài Đế Đô. Đế vương ở lâu một chỗ, mỗi năm đều sẽ tới li cung. Nguyên quốc sư đã tính toán sâu xa như vậy, khẳng định sẽ không làm đơn giản, mà yên lặng chờ gió êm sóng lặng mới bộc phát ra là đáng sợ nhất.
“Để muội cẩn thận nghiền ngẫm một chút.” Dạ Dao Quang nghiêng đầu nhìn Ôn Đình Trạm.
“Vất vả phu nhân.” Ôn Đình Trạm hôn lên mặt Dạ Dao Quang, liền xoay người rời đi.
Dạ Dao Quang cẩn thận nghiên cứu li cung, tuy rằng nàng cảm thấy li cung hẳn là không có đồ vật gì có thể đánh cắp, rốt cuộc đại biểu cho đế mệnh vẫn là hoàng cung Đế Đô, nhưng vạn sự không có gì là tuyệt đối, nàng cũng không tin, Nguyên quốc sư sẽ đột nhiên thiện tâm quá độ, tận tâm tận lực dốc hết vào một cái li cung, không chừa nửa điểm chỗ khác.
Sự thật chứng minh, Dạ Dao Quang quả thật không nhìn ra bất kỳ điều gì ở kết cấu này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.