Chương trước
Chương sau
“Chuyện này có nên bẩm báo thiếu chủ?” Hai người phụ trách giám sát Dạ Dao Quang, nhìn Dạ Dao Quang từ bên trong trạch viện đi ra, lại nhìn cảnh trạch viện nội thảm, liền hỏi ý kiến đồng bọn.
“Chúng ta cho dù không nói, thiếu chủ cũng sẽ biết.” Tên còn lại nói.
Bọn họ liền tiếp nhận rồi chuyên tâm theo dõi Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm về Ôn phủ, chỉnh lại vạt áo cho hắn: “Sớm đi nghỉ.”
“Muội cũng vậy.” Ôn Đình Trạm ôm lấy vòng eo mềm mại của Dạ Dao Quang, hôn lên khuôn mặt nàng.
Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm vào cửa, mới xoay người nhanh chóng trở lại Nam viên, nhưng không có lập tức nghỉ ngơi, mà là đóng cửa phòng, khoanh chânngồi, lòng bàn tay vận khí, Tử linh châu liền trôi nổi ở giữa lòng bàn tay của nàng.
Đầu ngón tay cấp tốc thay đổi thủ quyết, Tử linh châu được khí Ngũ hành thúc giục nhanh chóng xoay tròn, rất nhanh phát ra những tia chớp sáng mà mắt thường nhìn không tới, phảng phất theo hai tay Dạ Dao Quang phát ra, đan xen ở phía trên Tử linh châu. Tử linh châu trông như một đóa hoa chớp mắt nở rộ, chợt gió lốc giống như sóng biển ở trong Tử linh châu lưu chuyển. Trong Tử linh châu xuất hiện hai người đang đứng trên cầu, cảnh trong Tử linh châu hiện ra là nội Nam viên.
Dạ Dao Quang khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch.
Ôn Đình Trạm đã nói với nàng Nguyên Dịch phái người giám thị nhất cử nhất động của nàng, Dạ Dao Quang đã nhiều ngày ra cửa đều phá lệ lưu ý, thậm chí cùng Kim Tử nội ứng ngoại hợp đều không phát hiện ra người theo dõi nàng. Nhưng Ôn Đình Trạm nếu không có nắm chắc sẽ không nói với nàng như vậy, có thể Ôn Đình Trạm không muốn cho nàng xem chứng cớ.
Nàng liền nghĩ Ôn Đình Trạm tất nhiên là trong quá trình điều tra phát hiện có người hiểu biết hành động của bọn họ, nhất là ngày nàng tiến cung, hành động Ôn Đình Trạm nói cho nàng biết, người giám thị bọn họ ở cách rất xa.
Chính nàng có được Tử linh châu, cũng đã từng trải qua chuyện như vậy, nàng tự nhiên là hiểu rõ. Hôm nay đã cho Nguyên quốc sư một phần đại lễ, cũng đừng quên Nguyên Dịch, muốn giám thị nàng cũng phải trả giá.
Nhưng thấy cách nàng nâng Tử linh châu trên hai tay, hơi hơi xoay, tay cùng Tử linh châu chi gian đan xen tia chớp ánh sáng, càng thêm sáng ngời như bốc cháy hỏa hoạn, hai chưởng chậm rãi theo hai bên Tử linh châu dịch chuyển qua Tử linh châu trên không.
Đột nhiên, hai tay thủ quyết đồng thời biến đổi, hai ngón trỏ cùng ngón giữa chớp mắt trùng điệp, lôi điện ánh sáng kia đan xen liền mạnh mẽ nhảy lên Tử linh châu, bên trong Tử linh châu phảng phất như có kíp nổ lôi khu, toàn bộ Tử linh châu bên trong đều bắt đầu điện quang chớp động.
Cùng lúc đó, hai người giám thị Dạ Dao Quang ngồi trước mặt viên cầu đột nhiên bộc phát ra một tầng điện quang, một người chạy nhanh chìa tay ra bắt lấy, một cỗ khí Ngũ hành hùng hậu chớp mắt va chạm vào viên cầu đánh bay ra, tên còn lại bên cạnh nhìn đến đồng bọn té ngã trên mặt đất liền giơ tay đụng vào viên cầu, tay lập tức trở nên cháy đen, giống hệt như bị sét đánh.
Hắn chạy nhanh vận khí, ý đồ khống chế viên cầu, nhưng sau bất lực vội vàng hô: “Nhanh đi tìm thiếu chủ!”
Đáng tiếc giọng nói của hắn vừa mới phát ra, Dạ Dao Quang bên kia đầu ngón tay thủ quyết lại biến đổi, một tiếng nổ lớn, toàn bộ viên cầu bị điện quang đan xen đập nát ngay tại chỗ, bắn ra tàn mảnh đen xuyên thủng phòng làm lung lay sắp đổ sập.
Dạ Dao Quang ở trong nhà thủ thế, điều tức. Sau đó mở mắt ra, đem Tử linh châu thu hồi lại,  sau mới cởi áo nằm xuống nghỉ ngơi. Dạ Dao Quang ngủ ngon, nhưng Nguyên Dịch lại ngủ không được.
Khi hắn tiếp nhận tin tức chạy tới, nhìn tàn mảnh đầy đất, quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình. Đây là ly tâm thiên mắt, chính là bảo vật của tổ phụ hắn, năm đó Nguyên quốc sư hiển hách vang danh luyện chế ra, chính là để dùng giám thị nhất cử nhất động của người khác.
Ngay cả phụ thân hán có ý đồ hủy hoại mà không thành công, lúc trước hắn trong lúc vô tình biết cách sử dụng, còn dùng để giám thị phụ thân hắn đang tu luyện Độ Kiếp, đều không bị phát hiện, Dạ Dao Quang thế nhưng phát hiện lại không nói ra, ngay lập tức đem hủy hoại, càng bất khả tư nghị là Dạ Dao Quang dĩ nhiên là không biết mình đã hủy hoại đi vật gì, bọn họ thậm chí cũng không biết Dạ Dao Quang đã dùng pháp bảo gì, có bản lĩnh thông thiên như vậy.
Bỗng dưng, hắn nghĩ tới những sự tích tra được về Dạ Dao Quang, dù chỉ đang ở Trúc Cơ kỳ có thể đủ làm Phục Xung ở Kim Đan kỳ biến mất, mà rõ ràng là tu vi đang ở Luyện hư kỳ, nàng thế nhưng có thể dễ dàng làm người tổ phụ lưu lại bị thương, tựa hồ Dạ Dao Quang liên tục giấu thực lực, chưa mở ra đến át chủ bài.
Nguyên Dịch lâm vào trầm tư, hắn suy nghĩ có nên hay không đi khiêu chiến một chút với Dạ Dao Quang,  làm sáng tỏ con át chủ bài trong tay nàng.
Cho nên, làm Dạ Dao Quang chưa ngủ đủ một giấc phải dạy, đem Đơn Ngưng Oản cùng Chử Phi Dĩnh đuổi về nhà, thuận đường cũng trở về Ôn phủ. Nhìn đến Nguyên Dịch tìm đến, không khỏi nhíu mày: “Nguyên thiếu gia có việc cần làm?”
“Ta nếu là muốn cùng ngươi đấu pháp, phải như thế nào ngươi mới chịu đáp ứng?” Nguyên Dịch trực tiếp hỏi.
“Cùng ta đấu pháp?” Dạ Dao Quang ha ha cười cười, “Ngươi không sợ mất mặt sao?”
Nguyên Dịch hiện đang ở Phân thần kỳ, so với nàng tu vi còn cao hơn một bậc, nhưng lại là đỉnh của Phân thần kỳ, chỉ kém một chút chính là Hợp Thể kỳ chân nhân, có thể nàng mới là Luyện hư kỳ sơ kỳ, kém đâu chỉ một vạn tám ngàn dặm.
Tuy rằng Nguyên Dịch không rõ mất mặt là có ý tứ gì, có thể hắn nhìn ra điệu bộ châm chọc của Dạ Dao Quang: “Bởi vậy, ta mới hỏi ngươi điều kiện.”
Nguyên Dịch tu vi cao hơn Dạ Dao Quang, hắn đưa ra khiêu chiến cùng Dạ Dao Quang đấu pháp, theo lý thường Dạ Dao Quang sẽ nên cự tuyệt, người khác cũng sẽ không nói tới thân phận của Dạ Dao Quang, nếu như tính là bọn họ hai tu vi ngang nhau, Dạ Dao Quang không cần hư danh, cũng có thể cự tuyệt.
Dạ Dao Quang suy nghĩ một chút nói: “Ngươi muốn cùng ta khiêu chiến đấu pháp cũng được, chỉ cần ngươi có thể thay thế Nguyên Đỉnh chân quân làm chủ, ngươi nếu là thua, từ đây cùng Nguyên Đỉnh chân quân lánh đời không ra, ta liền ứng chiến.”
Nguyên Dịch nghe xong, cười cười, xoay người bước đi.
Dạ Dao Quang cũng không ngăn trở, Nguyên Dịch không thể làm chủ được, trong lòng hắn hiểu rõ Dạ Dao Quang sẽ đưa ra những yêu cầu như vậy, nhưng vẫn muốn đến hỏi một câu, hẳn là hành động tối hôm của Dạ Dao Quang đối với hắn mà nói quá rung động, làm hắn mất sự bình tĩnh vốn có.
Bất quá Dạ Dao Quang ngược lại là có chút mất mát, nàng tối hôm qua tặng cho Nguyên Dịch một đại lễ, chính là hi vọng có thể kích tướng Nguyên Dịch, để hắn phải tìm tới cửa, chỉ cần Nguyên Dịch đưa ra đấu pháp, nóng vội đáp ứng đề nghị của nàng, nàng liền có biện pháp gian lận, khéo thủ thắng lợi. Hiển nhiên, Nguyên Dịch là người có đủ bình tĩnh, mới có thể vừa nghe xong yêu cầu của Dạ Dao Quang, liền trực tiếp xoay người rời đi.
Hắn không ỷ vì tu vi cao hơn Dạ Dao Quang rất nhiều, mà đại ý khinh địch. Địch nhân như vậy, mới là địch nhân đáng sợ nhất.
“Đã một kế bất thành, vậy đến hai kế!” Dạ Dao Quang mày hơi hất, khóe môi giương lên, mang theo một điểm tà mị tươi cười làm người ta da đầu run lên.
Nàng tâm tình vô cùng tốt cùng Lôi Đình Đình ăn bữa trưa, dỗ nàng đi vào giấc ngủ, mới quay người trở lại phòng mình, lại lần nữa lấy ra Tử linh châu cùng Thiên lân.
Một tay khống chế được Tử linh châu, một tay khống chế được Thiên lân. Từ trong Thiên lân một luồng lũ khí Âm sát tản ra, bị Tử linh châu hấp thu, mà chủy thủ trong hoàng cung bị Dạ Dao Quang giấu ở trên nóc nhà thừa dịp lúc Vạn chiêu nghi nghỉ trưa, một cỗ hắc khí từ năm linh khí dũng mãnh vào trong cơ thể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.