Chương trước
Chương sau
“Nguyên Đỉnh nói, nếu không cứu ra Nguyên quốc sư di thể, hắn cũng chỉ có thể ngồi chờ đại nạn lại là chuyện gì?” Dạ Dao Quang cau mày hỏi.
“Lần đại chiến trước, hắn từng chiếm một quẻ của chính mình.” Thiên Cơ giải thích nói.
Nguyên lai Nguyên quốc sư ở cùng Hư Cốc lần thứ hai đại chiến, gieo cho chính mình một quẻ, quẻ tượng biểu hiện hắn nhất định thua. Cho nên, hắn chuẩn bị đầy đủ cho chính mình, dùng tà công bảo trì linh khí chính mình, lại nuốt U linh châu hộ thể, hơn nữa dùng đích tử Nguyên Đỉnh của mình lập huyết mạch tương liên cấm chú.
Chỉ cần Nguyên Đỉnh chết, hắn liền có thể mượn Nguyên Đỉnh hồi sinh; Nếu là Nguyên Đỉnh sống một ngày, hắn liền vĩnh viễn không thể thức tỉnh, có thể Nguyên Đỉnh bởi vì cấm chú này, cũng vĩnh viên không có cách phi thăng.
“Quá âm độc a.” Dạ Dao Quang không khỏi trừng lớn mắt nói, “Đây là cố tình kéo chết Nguyên Đỉnh, chờ Nguyên Đỉnh nhiều nhất năm trăm năm sau chết, hắn là có thể sống.”
Khoảng khắc này, Dạ Dao Quang thật sâu trong lòng dậy lên sự đồng tình với Nguyên Đỉnh. Khó trách hắn nhất định phải mở hoàng lăng, bị ép buộc như vậy sớm muộn gì cũng sẽ nổi điên, không bằng phải chết để kết thúc. Chẳng qua, mục đích Nguyên Đỉnh muốn đi hoàng lăng là xả thân cứu cha, nhưng thực ra là là giết cha để thoát cấm chú, Dạ Dao Quang liền hiểu ra.
“Đích xác làm người ta không thể tưởng tượng.” Ôn Đình Trạm gật đầu nói.
“Lấy tu vi hiện giờ của Nguyên Đỉnh chân quân, hắn đủ có thể thấy tự mình tiến vào hoàng lăng.” Trường Kiến đạo tôn buồn bực, “Hắn vì sao nhất định phải đảo loạn triều đình?”
“Hôm qua ta dùng lời nói kích hắn, cũng phát hiện hắn đối với hoàng thất tựa hồ cũng không có bao nhiêu hận ý.” Ôn Đình Trạm cũng gật đầu nói.
Có thể nói ra Nguyên thị bộ tộc người vì Nguyên quốc sư đắc tội nghiệt vậy là đủ rồi. Có thể thấy được Nguyên Đỉnh đối với năm đó diệt tộc trong lòng vẫn là có một cái gai, tuy nhiên không có bị thù hận che đậy hai mắt, bằng không với lòng dạ toan tâm tính hận thù, tu vi không thể cao đến như vậy.
“Có hay không sư tổ cùng Hư Cốc sư bá vì ngăn chặn Nguyên quốc sư, mà lại làm cái gì?” Trường Diên chân nhân lớn tuổi, những điều nghĩ đến cũng càng sâu xa.
“Bảo hộ long mạch của đất nước.” Thiên Cơ xoa cằm.
Hư Cốc sâu xa vì áp chế Nguyên quốc sư có thể nói đã dốc hết tâm huyết, hơn nữa với tình huống của Nguyên quốc sư, Hư Cốc lúc ấy cũng sẽ nói cho Thái Tông hoàng đế. Cuối cùng vì Nguyên triều quốc, Hư Cốc quyết định dùng long mạch của triều đại trấn áp Nguyên quốc sư.
Mỗi một hoàng triều quật khởi đều sẽ có một long mạch quốc, hoàng triều diệt vong cũng chính là lúc long mạch khô kiệt. Hư Cốc tìm được long mạch Tiêu gia để che chở, đem Thái Tổ cùng Thánh Tổ bệ hạ lăng táng ở nơi đó. Long mạch chính là trời sinh chi linh, dựng lên một phương sinh linh cùng khí hậu, bất luận là Nguyên Đỉnh hay là Nguyên quốc sư đều gánh không nổi nếu hủy hoại long mạch, nhất là long mạch hộ quốc.
“Không trách Nguyên Đỉnh muốn lật triều đình.” Dạ Dao Quang than nhẹ một tiếng, nhìn Ôn Đình Trạm nói, “Hộ quốc long mạch, quốc khí vận; Vận số tận, long mạch chết.”
Hộ quốc long mạch một khi cùng gia quốc liên tiếp đứng lên, liền sẽ phát sinh một ít biến hóa. Chỉ cần lật đổ Đại Nguyên triều, hộ quốc long mạch này cũng chính là không giết mà chết. Kỳ thực, dưới tình huống này, Hư Cốc cũng là nghĩ không ra biện pháp khác, làm sao không biết đây là đẩy một vương triều vào cảnh mạo hiểm, nhưng là Thái Tông bệ hạ đồng ý, có thể thấy bọn họ đã không có lựa chọn nào khác.
Hơn nữa, lật đổ một vương triều nào có dễ dàng như vậy? Nghĩ đến đây, Dạ Dao Quang không khỏi nhìn về phía Ôn Đình Trạm, may mắn Ôn Đình Trạm không có đáp ứng Tuyên Lân, cũng không bị ngôi vị hoàng đế sở dụ, bằng không...
Chỉ qua một ánh mắt, Ôn Đình Trạm liền hiểu rõ suy nghĩ của Dạ Dao Quang. Lợi dụng áo bào buông xuống che lấp, duỗi tay nắm chặt tay nàng, nhủ nàng không cần nghĩ nhiều.
Dạ Dao Quang liền nắm hắn, biết tiền căn hậu quả, ngược lại tâm tình càng nặng nề. Từ biệt Thiên Cơ chân quân mấy ngày, một đường không nói chuyện với Ôn Đình Trạm. Nàng không biết dùng thái độ gì đến đối đãi Nguyên Đỉnh. Nàng thật không hy vọng Nguyên Đỉnh liền như vậy chết, bằng không tên biến thái quốc sư kia sống lại, bọn họ chỉ sợ thật sự gặp phải tận thế.
Ngay cả Hư Cốc đã từng thua ở trong tay hắn, Dạ Dao Quang tưởng tượng không ra sự đáng sợ của Nguyên quốc sư kia. Nhưng là Nguyên Đỉnh hiển nhiên không ngồi như vậy chờ chết, đương nhiên hắn khẳng định cũng không nghĩ sẽ hy sinh chính mình để cha hắn sống lại, bằng không hắn đã tự sát? Có thể không luận vì hắn muốn chính mình có thể phi thăng, còn là vì tỏ vẻ hiếu tâm, tìm kiếm biện pháp cứu phụ thân, Dạ Dao Quang không biết nên dùng thái độ gì đến đối mặt với sự chấp nhất của Nguyên Đỉnh đối với hoàng lăng.
“Vậy là chúng ta lại có thêm một kình địch.” Dạ Dao Quang thở dài một hơi.
Không phải là một người thông minh ở thế tục, mà là một chân quân có thể thay đổi như chong chóng trở tay làm mưa. Dạ Dao Quang ngẫm lại thật sự là to cái đầu, lão thiên gia có thể hay không để nàng sống yên ổn qua ngày a.
“Đã là thiên mệnh, chúng ta khó cũng phải nghênh khó mà lên.” Ôn Đình Trạm ôn hòa nhìn Dạ Dao Quang, “Cho dù chúng ta giờ phút này bứt ra, có thể tự tại bao nhiêu năm? Đợi cho Nguyên quốc sư thức tỉnh, chỉ sợ muội và ta cũng chỉ có một cái kết cục, không bằng lúc hắn chưa thức tỉnh, nghĩ biện pháp tận lực ngăn cản.”
“Thế nào ngăn cản a.” Dạ Dao Quang uể oải nói, “Nguyên Đỉnh này nặng không được nhẹ không được.”
Đừng nói bọn họ động không được Nguyên Đỉnh, phải tính là lay động được, Nguyên Đỉnh có thể không biết chính mình đã bị cha hắn cấm chú? Khẳng định biết, bằng không hắn sẽ không như vậy chấp nhất vào hoàng lăng, cũng sẽ không thể nói thẳng chính mình không tìm được phụ thân, liền không thể phi thăng. Cho nên, bọn họ chọc vào lông mao Nguyên Đỉnh, cùng lắm thì Nguyên Đỉnh thuận theo chuyện xảy ra, sẽ chết thành toàn cho lão tử hắn!
Đây chính là một tai họa lớn!
“Muội có chú ý tới cách gọi phụ thân của Nguyên Đỉnh không?” Ôn Đình Trạm thấp giọng hỏi.
“Không phải là gia phụ sao?” Nguyên Đỉnh không liên tục gọi cha hắn là phụ thân sao?
“Thi hài.” Ôn Đình Trạm điểm ra hai chữ.
“Nguyên quốc sư vốn chính là đã chết sao.” Dạ Dao Quang trắng một mắt, “Chúng ta tu luyện cho dù có luồng không khí trong miệng phát ra, nhưng kỳ thực là một luồng thần thức, nếu như thân thể thật đã chết, bằng không làm sao có thể sợ hãi nó biến thành cương thi.”
Dạ Dao Quang cảm thấy Nguyên Đỉnh nói như vậy không có vấn đề a.
“Hai chữ này, bại lộ Nguyên Đỉnh tâm tư, hắn sẽ không để Nguyên quốc sư phục sinh.” Ôn Đình Trạm giải thích nói, “Bất luận là hắn xuất phát từ tâm cũng tốt, xuất phát từ đại nghĩa cũng thế, tâm tư này của hắn không xấu.”
“Vậy thì tính sao, chúng ta cũng không thể bởi vậy liền trợ giúp hắn đi vào hoàng lăng.” Dạ Dao Quang không rõ Ôn Đình Trạm tâm tư.
“Chỉ cần hắn không có tâm tư này, chúng ta có thể lợi dụng.” Ôn Đình Trạm cười mỉm, lôi kéo Dạ Dao Quang quay lại.
“Chàng lôi kéo muội quay lại làm gì chứ?” Dạ Dao Quang nói lớn kéo lấy hắn, “Thiên Cơ sư thúc ngày mai còn muốn nghênh chiến, có chuyện gì chúng ta chờ chiến hậu sau nói, đừng làm phiền.”
“Đó là cuộc chiến của ngày mai.” Ôn Đình Trạm điểm lực, ngược lại đem Dạ Dao Quang mạnh mẽ lôi đi.
Nhìn Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, Thiên Cơ chân quân rất bình thản hỏi: “Chuyện gì?”
“Sư thúc, ta muốn hỏi một câu, người cùng Nguyên Đỉnh cao thấp như thế nào?” Ôn Đình Trạm hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.