Chương trước
Chương sau
“Ôn công tử trí tuệ hơn người, bản công tử có lẽ là trước kia đã lĩnh giáo qua.” Vân Phi Ly dời ánh mắt, con ngươi tịch mịch nhìn không ra cảm xúc nhìn Âm Dương cốc.
Rất sớm trước kia, sự việc Vân Khoa phụ tử bị phế, hắn liền biết khi đó có một đứa trẻ mười tuổi dũng cảm và sâu sắc như thế nào ở thành phủ. Sau khi hắn xuất quan, đối mặt với cảnh cảnh còn người mất, nghe được chuyện trong vài năm gian hắn bế quan, trực giác nói cho hắn biết, Ôn Đình Trạm ở trong đó có liên quan, chỉ là hắn không biết rõ là sắm vai trò gì.
Ôn Đình Trạm người này, không phải là người lòng dạ hẹp hòi. Theo như lời hắn nói, hắn muốn Sinh mệnh chi hoa, mà mẫu thân của hắn đưa ra Âm Dương cốc là một trong những điều kiện, cố nhiên quá đáng, nhưng cũng không đến mức Ôn Đình Trạm phải hạ sát. Hơn nữa khi mẫu thân chết, xác thực bị yêu vật giết chết, hắn đã tự mình kiểm nghiệm qua. Mà Vân Hằng chính là yêu vật bị bại lộ trước mặt toàn bộ đệ tử của Phiêu Mạc tiên tong. Ôn Đình Trạm được chân chính nhị thúc thần hồn cứu, cũng là hợp tình hợp lý.
Hắn tìm không được lý do Ôn Đình Trạm muốn giết mẫu thân, tìm không ra bất luận sơ hở nào khác. Có thể chính hắn cũng không biết vì sao trong lòng hắn có hoài nghi mãnh liệt như vậy. Vỏn vẹn chính là như lời nói Ôn Đình Trạm, bởi vì lúc mẫu thân bị hại, Ôn Đình Trạm vừa đúng thoát khỏi Âm Dương cốc là trùng hợp sao?
“Đa tạ tông chủ khích lệ.” Ôn Đình Trạm lạnh nhạt, “Năm đó ở trong cung, tông chủ đã xả thân cứu giúp, Ôn mỗ thoát khỏi thương vong, luôn luôn ghi nhớ. Vì điều này, Ôn mỗ thực không có tính toán khác, lời đã nói ra, tông chủ tin hay không, chính là việc của chính tông chủ.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm chắp tay, xoay người không vội không hoãn rời đi. Bộ dáng rời đi của hắn thong dong bằng phẳng. Nhìn theo hắn, Vân Phi Ly cảm giác một loại thất bại.
Cho dù Vân phu nhân chính là bị hắn thiết kế giết chết, hắn cũng không có lỗi với Vân Phi Ly. Vân phu nhân đem Hàm U đưa tới, suýt nữa làm hại bọn họ phu thê âm dương xa cách. Nếu không có Bách Lý Khởi Mộng ở đó, nếu không có Thiên Cơ chân quân kịp thời đuổi tới, hắn và Dao Dao làm sao còn có thể ở cùng nhau? Nếu không là vì Vân Phi Ly, hắn tuyệt sẽ không để Vân phu nhân như vậy quang vinh mà lại không có thống khổ chết đi, sau khi chết còn có thể được Phiêu Mạc tiên tông kính ngưỡng cùng cung phụng!
Cho nên, hắn không có cảm thấy mình có lỗi với Vân Phi Ly. Giữa bọn họ ân ân oán oán đều không rõ ràng, hắn là vẫn như cũ không thẹn với lương tâm. Vân phu nhân vì không thể cùng bọn họ tồn tại mới ra nông nỗi. Đã ngươi chết ta sống chỉ có thể chọn thứ nhất, hắn tự nhiên là lựa chọn chính mình!
Đi đến chỗ rẽ, Ôn Đình Trạm dừng lại, hắn đưa lưng về phía Vân Phi Ly nói: “Ta bị nhốt như thế ba năm, thê tử cũng không biết chuyện, mong rằng Vân tông chủ giữ kín, vô cùng cảm kích.”
Vân Phi Ly bỗng nhiên ngẩng đầu, liền nhìn đến Ôn Đình Trạm đã xoay người rời khỏi, vạt áo hắn thổi qua một hư ảnh. Vân Phi Ly kỳ thực gặp Dạ Dao Quang rất ngoài ý muốn, hắn vốn tưởng rằng phát sinh chuyện như vậy, hắn cùng với Qua Vô Âm đại hôn, Dạ Dao Quang nhiều nhất ở Qua Vụ Hải đưa Qua Vô Âm một đoạn đường, sẽ không đến Phiêu Mạc tiên tông.
Tuy rằng không tiếp xúc Dạ Dao Quang nhiều lắm, nhưng hắn là cực kỳ hiểu biết tính tình Dạ Dao Quang. Ân oán quá mức rõ ràng, hành vi của mẫu thân hắn như vậy, sẽ làm nàng triệt để chán ghét Phiêu Mạc tiên tông. Nguyên lai, nàng đến nay đều chưa từng biết, khó trách nàng có thể ở kia thản nhiên đối mặt với mình, càng là như vậy cao hứng đưa Qua Vô Âm gả tới Phiêu Mạc tiên tông.
Mà lúc này Dạ Dao Quang ở Phiêu Mạc tiên tông ở sân phía trước chờ Ôn Đình Trạm, lại đột nhiên cảm giác được Ôn Đình Trạm hơi thở, dĩ nhiên là theo hướng từ trong Phiêu Mạc tiên tông mà đến, nàng nhìn Ôn Đình Trạm chậm rãi đi tới, không khỏi ngạc nhiên nhìn phía sau: “Chàng như thế nào mà lại đi ra từ phía trong?”
“Ta nửa canh giờ trước liền đã đến.” Ôn Đình Trạm ôn nhu dắt tay Dạ Dao Quang, “Bất quá là gặp gỡ Mạch đại ca, nghe Mạch đại ca nói muội cùng Qua cô nương thử áo cưới, ta cũng không đi quấy rầy, cho nên cùng Mạch đại ca lãnh giáo vài vấn đề. Gặp Thương cô nương đi tìm Mạch đại ca, ta mới biết muội đến nơi này chờ ta.”
Trên thực tế, Ôn Đình Trạm cùng Vân Phi Ly gặp nhau là sau khi đã đi tìm Mạch Khâm, không thể nói cho Dạ Dao Quang, Vân Phi Ly thầm kín tìm một mình hắn, khẳng định sẽ truy hỏi nguyên do.
“Chàng như thế nào đến nhanh như vậy...” Nói được một nửa, Dạ Dao Quang liền phản ứng, “Chàng là suốt đêm chạy đi?”
“Cùng muội tách ra sáu ngày, ta mong nhớ ngày đêm, chỉ nghĩ sớm đi để nhìn thấy muội.” Ôn Đình Trạm cầm tay Dạ Dao Quang, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay nàng.
Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn hắn, liền lôi kéo hắn không nói được lời nào bước nhanh đi vào trong viện của nàng. Đến Phiêu Mạc tiên tông nàng tự nhiên không thể cùng tân nương ở chung một phòng, không hợp quy củ, mà Qua Vô Âm biết nàng dẫn theo Liên Sơn, ngay cả Ôn Đình Trạm cùng Càn Dương cũng muốn đến, liền giống như các môn phái khác an bài một tiểu viện. Cho nên rất là thuận tiện, Dạ Dao Quang liền đưa Ôn Đình Trạm tới gian phòng chuẩn bị tốt, trực tiếp lôi kéo hắn vào trong.
Ở dưới mái hiên nhìn Càn Dương ôm cột ngủ gật: “Ngươi ở trong này ôm cột ngủ cái gì?”
Càn Dương giật mình, mắt nhập nhèm mở ra: “Sư phụ, ta buồn ngủ quá.”
“Vây, liền cút đi ngủ.” Dạ Dao Quang giơ chân đá Càn Dương, đưa hắn hướng tới gian phòng cách đó đá đi.
Càn Dương xoay người, liền kêu một tiếng, sau đó ngoan ngoãn vào phòng.
Dạ Dao Quang mới kéo Ôn Đình Trạm tới gian phòng đã chuẩn bị cho hắn: “Chàng mau đi ngủ một lát, ta sẽ cho người chuẩn bị đồ ăn.”
Dạ Dao Quang đang muốn xoay người, Ôn Đình Trạm một tay giữ chặt nàng, ánh mắt sâu thẳm mà ôn hòa nhìn nàng: “Dao Dao có thể ở cùng ta một lát không?”
Nhìn Ôn Đình Trạm tựa như một đứa trẻ nhỏ, Dạ Dao Quang không khỏi bất đắc dĩ. Vì thế thật sự coi hắn như trẻ con, cởi áo cởi giầy cho hắn, sau đó đưa hắn đặt nghiêm chỉnh trên giường, đắp kín chăn cho hắn, mới ở mép giường ngồi xuống: “Ngủ đi, muội coi giữ chàng.”
Ôn Đình Trạm khóe môi khẽ nhếch, liền như vậy lẳng lặng nhìn Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang cũng yên lặng nhìn lại hắn, bọn họ trong mắt chỉ có thân ảnh của đối phương.
Cứ vậy nhìn đối phương, cả căn phòng yên lặng, một phòng ấm áp tận tâm.
Rất nhanh, Ôn Đình Trạm mỏi mệt liền chống đỡ không nổi mí mắt, chậm rãi khép lại, tiến vào mộng đẹp.
Hắn cũng là quá mệt mỏi, vì truy xét người đứng sau chỉ đạo chuyện Nguyệt Cửu Tương và vì để an bài tốt các công việc của hắn, từ ngày Dạ Dao Quang đi cơ hồ mỗi đêm hắn chỉ ngủ hai canh giờ. Vì sợ lỡ tới muộn một bước, hắn sợ hãi Vân Phi Ly đem chuyện hắn ba năm rưỡi bị nhốt trong Âm Dương cốc lỡ miệng nói với Dạ Dao Quang, cho nên thúc giục Càn Dương suốt đêm không nghỉ.
Bên tai là tiếng hít thở đều đều của hắn, Dạ Dao Quang nhìn hắn buông xuống hàng mi cong vút, bóng tối không thể che được quầng thâm đen dưới mắt, một nỗi đau không thể giải thích dâng lên. Nắm tay hắn, đem một luồng khí Ngũ hành đưa vào trong cơ thể, đồng thời giảm bớt sự mệt mỏi, cũng để hắn ngủ được thoải mái hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.