Chương trước
Chương sau
Nhất thời toàn bộ yến hội lâm vào một mảnh kinh hoảng, Ôn Đình Trạm cùng Tiêu Sĩ Duệ nhanh chóng cho người đến trước mặt Chử đế sư cùng Hưng Hoa đế. Hạ nhân cùng hộ vệ ở phòng bếp bên kia Chử phủ ào ào quay đầu cháy tới hướng bên này. Dạ Dao Quang vươn tay đem bốn nha đầu đẩy ra sau, trực tiếp dán sát vào vách tường.
Tầm mắt của nàng hoàn toàn không bị sương khói ngăn cản, liền nhìn thấy hai đạo thân ảnh, một mặc đồ hạ nhân Chử phủ, một nha hoàn chử phủ xiêm y hoảng loạn chạy nhanh tới gần khu vực tân khách. Bọn họ trên mặt che vải bố, là phòng ngừa hút vào khói mê.
Bởi vì khủng hoảng mà hút vào một lượng lớn khói mê, một đám người ngã xuống. Dạ Dao Quang bên hông lấy ra một bình sứ nhỏ, nghiêng người sang Chử Phi Dĩnh cùng Trác Mẫn Nghiên nói: “Thuốc này có thể giải mê dược, mỗi người một viên, chớ dùng quá nhiều. Hai người đứng ở đây trông coi La Phái Hạm cùng Đơn Ngưng Oản, đừng di chuyển.”
Nhìn hai người mờ ảo bên trong sương khói nhẹ vuốt cằm, Dạ Dao Quang xoay người một cái, nhảy lên phía trên tường vây đằng sau, mũi chân điểm nhẹ lên tường vây, nàng liền bay vọt đến nóc nhà ở chính giữa sân, lúc này khoanh chân ngồi xuống. Đầu ngón tay vận khí, thủ quyết nhanh chóng biến hóa, bên hông la bàn bay ra, lòng bàn tay quanh quẩn khí Ngũ hành trung gian xoay tròn, bắn ra từng đạo hào quang màu vàng nhạt.
Theo la bàn chuyển động, vô hình ở giữa hình thành một đợt gió lớn, cơn gió này thật là kỳ lạ, dĩ nhiên là theo hai bên vây quanh mà đến, đẩy khói mê tụ lại ở giữa, dần dần hình thành một làn sóng, như một sợi thừng lớn màu trắng, vừa tức giận lắc cái thành một con bạch xà trắng cường hãn lao tới Dạ Dao Quang. Lại đụng phải kim quang bắn ra từ la bàn của Dạ Dao Quang sau, toàn bộ bị tan vỡ.
Có những người cơ trí hơn, biết là khói mê liền nhanh đem rượu tẩm ướt áo bào hoặc khăn tay che miệng mũi, không có hôn mê như những người khác, vừa đúng lúc ngẩng đầu nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy. Nhìn ánh sáng của đèn đuốc cùng ánh trăng bao phủ mà ánh sáng kim quang la bàn tràn ra lạnh lẽo áp đảo, đắm chìm trong đó là một thiếu nữ vô cùng bình tĩnh. Cỗ cổ mê dược kia như nghe theo lệnh chi phối của nàng, bất quá qua vài lần hô hấp, đã bị hấp thu không còn một mảnh. Nếu không có nhiều người đang hôn mê, cùng những người khác đang chật vật kêu loạn, bọn họ đều hoài nghi do bọn họ ảo giác.
Đều hết sức kinh ngạc nhìn hay tay thiếu nữ kia vừa lật, bọn họ cảm giác được có cái gì vô sắc vô vị vô hình ở bốn phía rung động, bỗng nhiên không khí liền trở nên tươi mát hơn. Bọn họ khiếp sợ, bị tiếng đánh nhau dữ dội làm cho hoàn hồn lại. Theo tiếng âm thanh vọng qua, liền bắt gặp người mặc áo hạ nhân và nha hoàn của phủ Chử đế sư, một người có võ lực đang chiến đấu với Cửu Môn đề đốc Mẫn đại nhân, mà nha hoàn thì đã bị Mẫn đại nhân đánh bay ra ngoài, xoay người lướt qua hồ sen, muốn bắt Mẫn phu nhân đang hôn mê bất tỉnh. Những người này trong lòng buồn bực không thôi, này... Bệ hạ thì không hướng đến, mà là đi hướng về phía vợ chồng Mẫn đại nhân.
Dạ Dao Quang thu hồi la bàn, liền nhảy xuống, nàng sắc bén đánh ra một chưởng tới tuy nhiên hoàn toàn không có vận khí, không ảnh hưởng tới tánh mạng người kia, nhưng tốc độ của nàng mau kinh người. Toàn Diệu mới vừa túm được bả vai Mẫn phu nhân, đã bị nàng một chưởng đánh trúng, dù là như thế Toàn Diệu cũng là một miệng máu tươi phun vào mặt Mẫn phu nhân.
Không biết có phải do máu tươi hay không, hoặc là Mẫn phu nhân vẫn chưa hút được bao nhiêu khói mê, nàng vì thế dần dần mở mắt, liền thấy ánh mắt Toàn Diệu. Toàn Diệu ánh mắt tràn đầy đen tối, một miệng đầy máu cùng con mắt trợn lớn làm Mẫn phu nhân phát hoảng. Cơ hồ theo bản năng nàng từ trong ngực rút ra chủy thủ phòng thân, hung ác đâm thẳng vào vai Toàn Diệu.
Chủy thủ đâm vào lại rút ra. Máu bắn đầy ra ngoài, thấy Mẫn phu nhân hình như còn muốn điên cuồng động thủ, Dạ Dao Quang vội vàng ngăn lại nàng, thân thủ chế trụ cổ tay Mẫn phu nhân, đem bà ta đẩy tới trong lòng Ấu Ly.
Cùng lúc đó, một tiếng kêu thảm thiết vang, Thiết Chí, người làm Cửu Môn đề đốc bị thương nặng đồng thời cũng bị Tiêu Sĩ Duệ đánh trọng thương, buông cánh tay quỳ trên mặt đất. Lúc này, hộ vệ đã xông vào, bao gồm thân binh của hoàng thượng. Nhận ra Toàn Diệu là dũng sĩ quân, đại tướng quân Đoàn Cách sắc mặt kinh biến quỳ gối trước Hưng Hoa đế, thực sự sợ hãi.
Hưng Hoa đế chính là mặt không biểu nhìn hắn, liền cùng Chử đế sư đi chính viện đại đường, nơi này tự nhiên có một số người tới thu thập tàn cục, mà Hưng Hoa đế trực tiếp ngồi ở chủ vị bên trên, khuôn mặt bình tĩnh, chờ Toàn Diệu cùng Thiết Chí bị áp giải lên.
“Các ngươi là ai, mục đích của các ngươi là gì?” Hưng Hoa đế trực tiếp tra hỏi lớn tiếng.
Hai người mặt không biểu cảm, không nói lời nào, đầu cúi xuống.
“Đế sư, ngươi có biết hai người này không?” Hưng Hoa đế thấy vậy liền hỏi Chử đế sư.
Chử đế sư vội vàng khom người trả lời: “Hồi bẩm bệ hạ, lão thần chưa từng gặp qua hai người này.”
“Nhưng hai người này một thân chính là xiêm y hạ nhân của Chử phủ.” Nhiếp lão, trung thư lệnh có mái đầu bạc trắng như Chử đế sư, nhưng đầu óc vẫn còn rất linh hoạt.
Chử đế sư hỏi đại quản gia của phủ mình bên cạnh: “Ngươi biết nguyên do?”
“Hồi bẩm bệ hạ, trong phủ cũng là vừa mới phát hiện có hai tên hạ nhân bị đánh ngất.” Chử phủ quản gia vội vàng trả lời.
“Là lão thần sơ sẩy.” Chử đế sư khom người nhận sai với Hưng Hoa đế.
“Sơ sẩy này của Đế sư, làm bệ hạ chấn kinh, suýt nữa là hành thích vua, quả là tội lớn!” Lúc này, vừa mới thoát ra bên trong hiểm cảnh, đối thủ của Chủ Đế sư tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
“Hồi bẩm bệ hạ, hai người này nhân cơ hội khói đặc bên trong, quả quyết công kích duy nhất Mẫn đại nhân, thậm chí còn chuẩn xác tìm được Mẫn phu nhân, vi thần cho rằng này hai người là cùng Mẫn đại nhân có ân oán cá nhân.” Là tâm phúc của Chử đế sư, Hộ bộ thượng thư Phó đại nhân tự nhiên cũng là người đầu tiên đứng ra giải vây vì Chử đế sư, “Lại nói, hôm nay tuy là là đế sư nhất thời thiết yến, có thể đế sư vẫn chưa nghĩ tới bệ hạ tự mình xuất cung, cái gọi là tội hành thích vua, chỉ là lời nói vô căn cứ.”
“Ngụ ý của Phó đại nhân, là chỉ trích bệ hạ đã quá ân sủng đế sư?” Đối phương tự nhiên là biết cứng rắn đẩy cho Chử đế sư tội lớn danh có chút gượng ép, có thể thật vất vả mới tóm được một nhược điểm, bọn họ há có thể dễ dàng như vậy buông tha, vì thế chỉ có thể ở ngoài mặt làm văn chương, chính là ngại chuyện này không đủ khuếch đại. Hoàng đế bận trăm công nghìn việc, có thể bớt chút thời gian đến dự yến hội của ngươi, này không là vô thượng vinh sủng thì là cái gì? Bệ hạ tới là nể mặt cho ngươi, làm bệ hạ kinh sợ không phải tự tìm tội sao?
“Bệ hạ minh giám, vi thần tuyệt đối không có ý này.”
“Phó đại nhân nếu không có ý này, là ý gì?”
“Ngươi...”
“Được rồi, trẫm ở trong mắt các ngươi chính là chỉ có chút kia mà đã không chịu nổi sao?” Hưng Hoa đế rất rõ ràng là thiên vị Chử đế sư, “Ấn ý của các ngươi, hôm nay Chử phủ gặp tai họa, là đế sư có tội? Nếu là ngày kia, trong cung gặp tai họa, chẳng phải nhất nhất muốn bắt trẫm tới hỏi tội?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.