Chương trước
Chương sau
“Rất có khả năng.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Ta đến bây giờ vẫn chưa xác định được bọn họ tại sao lại hôn mê, dựa theo khẩu cung mà nói, hầu hết trong số họ kỳ thực bị người chết đánh choáng, nhưng ta lại thấy không hợp với lẽ thường, hung thủ đưa bọn họ một đám đuổi về trong phủ, một hai người ắt phải nhìn thấy, không có khả năng cái gì cũng không có nhìn đến.”
“Nếu hung thủ dùng mê dược?” Dạ Dao Quang lại hỏi.
“Nếu là hung thủ dùng mê dược, chắc chắn là nhóm người này đã làm hao phí không ít thể lực của người chết, có một hoặc hai trong số những người này đã sớm bị hôn mê, nằm trên mặt đất, lượng thuốc mê hít phải cũng trở nên rất ít.” Ôn Đình Trạm phân tích tình hình cho Dạ Dao Quang.
“Dù sao, bất luận thế nào thì cũng phải có ai đó trong bọn họ đã nhìn thấy đồng phạm của hung thủ!” Dạ Dao Quang sắc mặt nhất thời sầm lại, “Có lẽ không phải thấy chính diện, nhưng ít nhất có đặc điểm nhận dạng. Nhưng là bọn hắn e ngại hung thủ dùng cách thức băm thây tàn nhẫn, cho nên hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của Quan Chiêu, lựa chọn giấu diếm.”
“Bạn nhậu với nhau, nhưng nếu cận kề nguy hiểm, tự nhiên giữ mình trước tiên” Ôn Đình Trạm cảm thấy rất bình thường.
“Chỉ mong Quan Chiêu kinh qua chuyện này, có thể hoàn toàn tỉnh ngộ.” Dạ Dao Quang thở dài.
“Nàng chớ phiền lòng » Ôn Đình Trạm cầm tay Dạ Dao Quang, “Chúng ta đi một vòng.”
“Đã trễ thế này, chàng khẳng định không còn công vụ phải xử lý.” Dạ Dao Quang nhíu mày, “Vừa mới nói đi là đi sao?”
“Đêm nay đồ ăn có chút khó tiêu, đi thêm một vòng nữa” Ôn Đình Trạm tuyệt đối không thừa nhận, là vì trong lòng còn phiền muộn, muốn đi dạo một chút.
Dạ Dao Quang cũng không tranh luận tiếp, liền theo ý Ôn Đình Trạm, cùng hắn đi một vòng, sau đó đưa Ôn Đình Trạm tới thư phòng, không quên dặn dò hắn không được thức đêm, xong việc sớm ngủ.
Không biết có phải bị hơi thở ác ma của Ma quân trên người Ôn Đình Trạm nhiễm quá nặng, Lôi Đình Đình đang ngủ lập tức bật dậy khóc náo loạn, vì thế Dạ Dao Quang đành ở cạnh nàng ta, bị nàng giữ chặt không buông, cho nên cũng chỉ có thể ở gian phòng cùng Lôi Đình Đình ngủ.
Sau khi vất vả xử lý hết công vụ, Ôn Đình Trạm theo thói quen đi đến trước cửa phòng Dạ Dao Quang, lẻn vào tính toán trộm hương trộm ngọc của Dạ Dao Quang, vén chăn gấm lên lại là đôi mắt sâu thẳm của con khỉ, nhất thời sắc mặt sa sầm: “Dao Dao đâu?”
“Ô ô!” Kim Tử hết sức phẫn hận chỉ vào gian phòng bên cạnh.
Ôn Đình Trạm mặt không biểu cảm rời khỏi, trở về phòng của mình.
Ngày hôm sau, sáng sớm Dạ Dao Quang dùng xong bữa sáng, đang tu luyện, liền nghe tiếng Lôi Đình Đình khóc lớn, cũng may nàng hiện tại tu vi cao, hằng ngày tu luyện theo cách tự nhiên, vội vàng qua loa kết thúc, không chậm trễ chạy tới, liền nhìn Lôi Đình Đình bị lôi kéo gắt gao ở cổng chính, chính là không muốn rời đi.
“Chàng đang làm cái gì vậy?” Dạ Dao Quang đi đến bên cạnh Ôn Đình Trạm.
“À, cả ta và nàng đều không điều trị dứt điểm được cho nàng ta, tốt nhất đưa nàng ta hồi phủ.” Ôn Đình Trạm nói.
Cũng là hợp tình hợp lý, nhưng nhìn bộ dạng của Lôi Đình Đình, Dạ Dao Quang có chút không đành lòng, trong phủ nội tình phức tạp như vậy, nàng ta tâm trí hiện giờ chỉ như một tiểu nha đầu, rất dễ dàng trở thành công cụ của người khác. Trước mặt Lưu cô cô, Dạ Dao Quang cũng không thể nói rõ, vì thế mở lời: “A Trạm, giúp nàng ấy khôi phục tại phủ của chúng ta, chàng nhất định có biện pháp đem nàng ấy lưu lại.”
Có, chắc chắn là có, hắn có hẳn một bó to phương pháp lưu lại Lôi Đình Đình. Nhưng hắn không muốn, nha đầu này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của hắn. Hắn là người lạnh lùng. Lôi Đình Đình như vậy hẳn nhiên đáng thương, nhưng cũng không phải do hắn làm hại, thế gian này có biết bao nhiêu người đáng thương, hắn chẳng lẽ cần phải đồng cảm với từng người bọn họ? Hắn lại vì nàng ta tiêu tốn sức, còn lấy lại công đạo cho phụ thân nàng ta, đã tận hết lòng. Không thân cũng chẳng quen, ngày sau nàng đi đâu cũng chẳng cần hắn phải can thiệp.
Đương nhiên, những lời này Ôn Đình Trạm tự nhiên không nói với Dạ Dao Quang, hắn hiện tại hối hận chết đi được vì đã đem Lôi Đình Đình trở về.
“Dạ cô nương, Ôn công tử là đang ghen, trong lòng không vừa ý.” Từ ngày gặp Nhạc Thư Ý, Nguyệt Cửu Tương yên lặng đến giờ mới mở miệng nói.
Dạ Dao Quang:…
“Dạ cô nương, yêu càng sâu, thì chiếm hữu càng cao.” Ngữ khí của Nguyệt Cửu Tương tràn đầy sự hâm mộ, “Nếu không có tận mắt nhìn thấy, ta thất sự cũng không tin tưởng thế gian này còn có người đàn ông giống như Ôn công tử như vậy.  Từ hôm qua, tất cả sự quan tâm của Dạ cô nương đều là dành cho Lôi cô nương, điều này khiến Ôn công tử cảm thấy như bị bỏ rơi, trong mắt Ôn công tử, bất luận là nam hay là nữ, bất luận lớn hay nhỏ, bất luận hoàn hảo hay không, chỉ cần là một sinh linh, hắn đều không thể dễ dàng bỏ qua. Dạ cô nương trong lòng Ôn công tử chiếm một địa vị vô cùng quan trọng.”
“Được rồi, muội biết sai rồi, muội chính là nhìn nàng ta đáng thương, muội cam đoan sau này tuyệt không tái phạm.” Dạ Dao Quang bất đắc dĩ, tình thế hiện tại, nàng cũng phải chịu khuất phục, vì thế mở to đôi vô mắt hoa đào ánh lên ánh sáng lung linh, vẻ mặt mong chờ nhìn Ôn Đình Trạm, “A Trạm, chàng đối muội tốt nhất, muội ở nhà một mình cũng rất đáng thương, không khỏi cô đơn, chàng có thể nghĩ cách để nàng ấy ở bên cạnh muội không.”
Ôn Đình Trạm mặt không biểu cảm.
Dạ Dao Quang túm lấy tay áo bào của hắn, lôi lôi kéo kéo: “A Trạm...”
“Biết sai rồi?” trái tim Ôn Định Trạm đã dịu dàng trở lại, nhưng vẫn căng thẳng.
“Phải.” Dạ Dao Quang gật đầu.
“Mang nàng ta về phòng đi.” Ôn Đình Trạm cuối cùng đồng ý.
“Ta biết A Trạm tốt nhất.” Dạ Dao Quang mặt mày hớn hở.
“Ta tốt nhất?” Ôn Đình Trạm duỗi ngón tay thon dài tự chỉ mặt mình.
Dạ Dao Quang thấy nhiều hạ nhân bên cạnh như vậy, còn có Lôi Đình Đình cùng Lưu cô cô, lại đứng ngay cửa chính. Nghe thấy cửa nhà bên cạnh mở, hẳn là người bên cạnh cũng muốn xem náo nhiệt. Ôn Đình Trạm này có phải người cổ nhân không vậy.
Nhìn bộ dạng Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang muốn chửi thề. Thấy cũng không còn sớm, cũng không thể đứng mãi như vậy, vì thế nhanh chóng kiễng chân hôn lên mặt hắn một cái, Ôn Đình Trạm nở nụ cười hài lòng: “Mau đi vào triều!”
Nói xong, cũng là thẹn quá lôi Lôi Đình Đình chạy thẳng vào trong phủ.
Ôn Đình Trạm đứng ở cửa chính, chậm rãi đi xuống cầu thang, liền nhìn thấy Đơn Cửu Từ đang đứng ở cửa bên canh. Ôn Đình Trạm cũng không phải người cởi mở, là hắn cùng Dạ Dao Quang đều nghe được cửa nhà bên cạnh, chỉ khác Dạ Dao Quang là, hắn biết người ở bên cạnh là Đơn Cửu Từ, vừa nghĩ tới Đơn Cửu Từ thừa dịp hắn đang bận rộn, đuổi theo tới Phượng Tường phủ, còn theo Càn Dương kể lại Đan Cửu Từ thế nhưng còn mua nhà hắn ngay cạnh nhà Dao Dao. Mặc dù có thể hơi vô lý, thành kiến của hắn với Đơn Cửu Từ tới giờ cũng không phải nhỏ. Cho nên mới cố ý muốn Đan Cửu Từ nhìn thấy, biểu thị công khai chủ quyền của hắn.
“Tam công tử không vào triều sớm, sáng sớm đã muốn đi đâu?” Đã gặp thì không thể làm như không nhìn thấy, Ôn Đình Trạm tươi cười xán lạn như ánh bình minh.
“Có chút việc riêng, không làm chậm trễ Ôn đại nhân lâm triều.” Đơn Cửu Từ ném xuống câu nói này,  chắp tay, liền xoay người đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.