Chương trước
Chương sau
Dạ Dao Quang mang theo nghi hoặc đi tới phủ Phượng Tường, đêm hôm ấy Càn Dương ở phủ Trạng nguyên của Ôn Đình Trạm chờ suốt một đêm. Tuyên Lân qua đời, Càn Dương đi theo Dạ Dao Quang tới Tương Dương, sau khi hộ tống Tiêu Sĩ Duệ trở về liền đột phá Nguyên Anh kỳ, lần đột phá này mất trọn vẹn nửa năm.
“Sư phụ sao rồi?” Càn Dương vừa trở về lập tức tới tìm Dạ Dao Quang.
“Dao Dao đi phủ Phượng Tường…” Ôn Đình Trạm trả lời. 
“Vì sao lại đi phủ Phượng Tường?” Càn Dương vừa nhai ngấu nghiến thức ăn vừa hỏi. Hắn bế quan trước khi nhận được tin tức Tiêu Sĩ Duệ sắp kết hôn, vừa bế quan xong lập tức cấp tốc trở về. Mấy ngày nữa là sinh nhật của sư phụ, tại sao sư phụ lại ở phủ Phượng Tường cách Đế đô hơn ngàn dặm?
“Là vì việc của Tần Đôn.” Ôn Đình Trạm giải thích cho Càn Dương.
Càn Dương gật đầu, sau đó hỏi: “Sư phụ có gặp phải phiền toái gì không? Hay là để ta đi xem?” 
Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Càn Dương, Ôn Đình Trạm sao lại không hiểu được tâm tư của hắn. Đây là vì vừa mới đột phá tu vi nên không nhịn được, muốn chạy ra khoe khoang trước mặt Dạ Dao Quang để được Dạ Dao Quang khen ngợi…
“Cậu đi cũng được, Dao Dao đang vướng vào một yêu quái muốn cướp vầng sáng công đức, cậu đi cũng có thể giúp nàng một tay.” Đối với chuyện này, Ôn Đình Trạm vô cùng tán thành.
“Vầng sáng công đức?” Càn Dương kinh ngạc trợn to mắt: 
“Thế gian này thật sự có vầng sáng công đức sao? Ta mới chỉ nghe sư phụ đề cập qua, bây giờ ta sẽ tới đó nhìn thử…”
“Đợi đã! Cậu đã từng nghe Dao Dao đề cập tới nó sao?” Ôn Đình Trạm nhạy bén bắt được mấy chữ này. Càn Dương sùng bái Dạ Dao Quang vì trước đây Dạ Dao Quang có danh tiếng là địa sư, mà Càn Dương lại không biết vầng sáng công đức?
“Sư nương…” Càn Dương chống lại ánh mắt Ôn Đình Trạm, sau đó uất ức nói: 
“Doãn Hòa, cậu có chỗ không biết, học vấn của địa sư hay pháp bảo đều là những chuyện khác do truyền miệng. Cha ta biết rất nhiều thứ, nhưng ông ấy nói mệnh của ta sớm muộn gì cũng về nhà người khác, ông ấy bảo phải tiết kiệm lời nói, không thể để lợi cho người bên ngoài, ngoại trừ dạy ta tu luyện thì không dạy ta thêm cái gì…”
“Truyền miệng sao?” Ôn Đình Trạm nhíu mày.
“Tất nhiên, Huyền học vô cùng bí ẩn, không phải người có thiên phú cực cao thì cho dù chuyên tâm nghiên cứu Kinh Dịch cũng chưa chắc có thể hiểu thấu, mà rất nhiều chuyện phong thủy địa lý cần phải tự mình lĩnh ngộ sự ảo diệu trong đó. Thế gian này vô cùng rộng lớn, nếu không phải người đi qua trăm sông vạn núi thì sao có thể hiểu thấu mọi chuyện? Vì vậy kinh nghiệm đều phải vất vả bồi dưỡng mới có được, không thể dễ dàng truyền cho người khác.” Càn Dương nói với vẻ kiêu ngạo: 
“Sư phụ là người rộng lượng, lúc đầu ở học viện Nhạc Lộc, sư phụ đã truyền thụ một ít kinh nghiệm cho ta và biểu ca khiến chúng ta được lợi không ít.”
Lời nói của Càn Dương khiến ánh mắt Ôn Đình Trạm híp lại, cậu hỏi: “Sư phụ của cậu dạy cậu bao nhiêu?”
Không hiểu vì sao Ôn Đình Trạm lại hỏi như vậy, Càn Dương đành thành thật đáp: “Sư phụ có rất nhiều kinh nghiệm, sư phụ đã dạy cho ta phong thủy, bói toán…” 
Vừa nhắc tới sự giáo dục của Dạ Dao Quang, Càn Dương bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói không ngừng nghỉ.
Sau khi Ôn Đình Trạm nghe xong liền dẫn Càn Dương tới thư phòng, bảo Càn Dương vẽ vài kiểu trạch viện ít gặp ra, cũng phải ghi chú thích ở bên cạnh. Càn Dương lập tức nghe theo, viết xong mới hỏi:
“Làm như vậy để làm gì?” 
Ôn Đình Trạm bày những tờ giấy ra cho khô mực, sau đó may thành sách: “Cậu nhớ kĩ, nếu sư phụ cậu hỏi đến thì cậu nhớ nói đây là thứ cậu học được khi theo Minh Quang đi đến nam viên.”
“Vì sao?” Càn Dương nhíu mày:
“Không được, ta không thể lừa gạt sư phụ.” 
“Được, cậu có thể không nói, vậy thì không được phép nói chuyện gì cùng với sư phụ của cậu, nếu không…” Ánh mắt tĩnh mịch của Ôn Đình Trạm lúc này giống như bắn ra tia lửa khiến Càn Dương cảm thấy lạnh hết cả người, hắn rụt cổ lại:
“Cậu bắt nạt ta, ta đi tìm sư phụ!”
Nói xong Càn Dương nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi. 
Chờ đến khi hình bóng của Càn Dương hoàn toàn biến mất, sắc mặt Ôn Đình Trạm lập tức trở nên lạnh lùng, ý niệm trong đầu Ôn Đình Trạm khiến Dương châu trong cơ thể mất cân bằng âm dương, Ma quân đang giả chết bị ép ra ngoài.
“Được rồi, được rồi, ta ra ngoài rồi.”
“Già La, đây là lần cuối cùng!” Ôn Đình Trạm lạnh giọng cảnh cáo. 
Lúc này Ôn Đình Trạm sao không biết, rõ ràng Ma quân cố tình bảo rằng cậu biết những thứ này, khiến cậu bị lộ tẩy trước mặt Dạ Dao Quang.
“Ngươi đang sợ sao?” Ma quân không để ý đến sự cảnh cáo của Ôn Đình Trạm, hắn lên tiếng:
“Ta chính là ma, thiên tính của ma đạo chính là e sợ thiên hạ không đủ loạn, mỗi ngày ngươi đều giam ta ở chỗ này khiến ta rất buồn bực, ta không chơi được người bên ngoài nên chỉ có thể…” 
Không đợi Ma quân nói xong, Ôn Đình Trạm khẽ cười lạnh: “Nếu để cho Dao Dao biết được sự tồn tại của ngươi thì nàng nhất định sẽ không tha cho ngươi, ta chấp nhận trả giá để cho nàng vui vẻ.”
Ma quân nguyền rủa Ôn Đình Trạm một trăm lần, nhưng ngoài miệng vẫn phải giả vờ đầu hàng: “Được được, ta sai rồi, ta sai rồi được chưa? Vậy ngươi cũng nên tìm chút gì đó cho ta chơi…”
“Ngươi muốn chơi sao?” Ôn Đình Trạm nhếch môi: 
“Ngày mai ta tìm cho ngươi một thứ.”
Nói xong, Ôn Đình Trạm cũng không để ý đến Ma quân, ném Dương châu ra ngoài sau đó quay người rửa mặt chuẩn bị đi ngủ. Ma quân tất nhiên thích nhất ban đêm bởi vì chỉ có ban đêm hắn được hoạt động tự do, nhưng Ôn Đình Trạm cũng không cho hắn bay quá xa. Trước kia Dạ Dao Quang đi bắt yêu đã kinh động một thế lực lớn, có thể nói người tu luyện ở Đế đô đã chung tay quét sạch yêu vật một lần, vì vậy coi như Ma quân gặp may, hắn lén lút đi khắp nơi nghe được rất nhiều bí mật giúp Ôn Đình Trạm.
Ví dụ như sau khi Vĩnh An Vương phi chết, con gái Vĩnh An Vương phi là Tuệ Cầm quận chúa vô cùng hận Ôn Đình Trạm. Vị Tuệ Cầm quận chúa này chính là tiểu cô nương năm đó Dạ Dao Quang cứu được khỏi tay yêu vật. Chín năm trôi qua, nàng ta đã sớm gả đi làm vợ người khác, nhưng không biết từ chỗ nào nghe được Ôn Đình Trạm là người hại chết Vĩnh An Vương phi nên bây giờ Ôn Đình Trạm đã trở thành chấp niệm của nàng. Nhạc Tương Linh kia cũng bị Tuệ Cầm quận chúa kích động, lúc này Dạ Dao Quang lại không ở bên cạnh Ôn Đình Trạm, rất nhiều người tưởng rằng Dạ Dao Quang bị Ôn Đình Trạm giữ lại ở căn nhà cũ của Ôn gia, nói rằng Ôn Đình Trạm quên mất lời hứa, khiến rất nhiều người lại nổi lên ý chí tranh đấu. 
Mà ngày mai chính là ngày các nàng hành động.
Nhạc Thư Ý đã sớm hẹn Ôn Đình Trạm, mời Ôn Đình Trạm và các học sinh tới Quốc Tử Giám trò chuyện, thưởng thức trà. Đây là tập tục từ trước tới giờ của Trạng nguyên, không thể miễn được. Ôn Đình Trạm tất nhiên cũng không tránh thoát nên đành phải đáp ứng. Lúc đó mọi người đều sẽ uống rượu mua vui, cho dù lúc đó Chử đế sư ở trong phủ Ôn Đình Trạm cũng không có ai dám nói gì, chỉ có thể nói hắn có hiếu, tôn sư trọng đạo mà thôi.
Vì vậy ngày mai là cơ hội ngàn năm có một! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.