Chương trước
Chương sau
Vì tránh không nỡ và thương tâm do xa cách, mới sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Dạ Dao Quang đã lên đường đi huyện Trường Thanh ở phủ Phượng Tường. Nhưng lúc cô rời đi, đúng lúc Đơn Cửu Từ bận rộn suốt đêm trở về nhìn thấy bóng lưng cô, lập tức tìm người nghe ngóng hướng đi của Dạ Dao Quang. Bởi vì chuyện này chỉ có Tiêu Sĩ Duệ và Ôn Đình Trạm biết, Đơn Cửu Từ tất nhiên không nghe ngóng được gì.
“Công tử, thuộc hạ vô năng, không nghe ngóng được hướng đi của Dạ cô nương.” Thuộc hạ đắc lực của Đơn Cửu Từ cúi đầu hồi báo.
“Đi thăm dò một chút xem những người nào có giao tình với Dạ cô nương đang gặp khó khăn.” Đơn Cửu Từ đang ăn sáng nói. 
“Huynh tội gì phải như vậy?” Miêu Minh - bạn thân của Đơn Cửu Từ nhìn người đi xuống lắc đầu thở dài nói:
“Vị Dạ cô nương kia thân phận phi thường, nàng kết giao với nhiều người đến chúng ta cũng không bằng, nếu nàng thật sự là vì bạn bè mới rời đi, huynh cũng chưa chắc tra được.”
“Nàng và Ôn Doãn Hòa mới gặp lại không lâu, nếu không phải có giao tình sâu thì không có khả năng lúc này nàng bỏ lại Ôn Doãn Hòa rời đi.” Đơn Cửu Từ nói: 
“Nếu thật sự không phải người thế tục, ta đi tìm Nguyệt đại sư bói một quẻ là được.”
Miêu Minh nhíu mày: “A Từ, huynh càng lún càng sâu. Huynh nên biết nếu thật sự là vì những người thế ngoại thì huynh có biết hướng đi của nàng cũng vô dụng, vì sao còn phải làm phiền Nguyệt đại sư?”
Đơn Cửu Từ dừng tay một chút: “Ôn Doãn Hòa khó đối phó vô cùng, Dạ Dao Quang là nhược điểm duy nhất của hắn.” 
“Trong lòng huynh thực sự có suy nghĩ như vậy?” Ánh mắt Miêu Minh sắc bén nhìn Đơn Cửu Từ.
Khóe môi Đơn Cửu Từ giương lên: “Nếu không thì sao?”
Miêu Minh thong thả nói: “Chỉ mong, nàng vĩnh viễn là nhược điểm của Ôn Doãn Hòa.” 
Vĩnh viễn là nhược điểm của Ôn Doãn Hòa, mà sẽ không trở thành nhược điểm của huynh.
Xế chiều hôm đó, Đơn Cửu Từ biết chuyện của Tần Đôn, trên án thư, hắn vòng quanh phủ Phượng Tường, đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn, một lúc lâu hô ra bên ngoài: “Chuẩn bị hành lý, đi huyện Trường Thanh.”
Mà lúc này, Dạ Dao Quang đã vào phủ Phượng Tường, lúc trời gần tối đã tới nha phủ huyện Trường Thanh, đúng lúc gặp Tần Đôn ngồi kiệu từ bên ngoài trở về. 
“Tiểu Khu!” Đôi mắt xanh đen ảm đạm của Tần Đôn nhìn thấy Dạ Dao Quang lập tức sáng lên, vội vã bước nhanh đến phía trước, lúc lên bậc thang vì kích động mà trượt chân.
“Cậu cũng không sợ mất mặt nhỉ.” Dạ Dao Quang đưa tay đỡ Tần Đôn.
Tần Đôn trung thực cười: “Nhanh, chúng ta vào nhà đã.” 
Vì vậy, hắn vừa vội vã dẫn Dạ Dao Quang vào nha phủ, vừa căn dặn quản gia nhanh đi chuẩn bị đồ ăn và phòng nghỉ.
“Đừng gấp, đưa ta đi nhìn phu nhân cậu đã.” Dạ Dao Quang kéo Tần Đôn lại.
“Được.” Trong lòng Tần Đôn cũng gấp gáp, Dạ Dao Quang lại không phải người ngoài, hắn cũng không khách sáo. Quần áo còn không kịp đổi, hắn trực tiếp đưa Dạ Dao Quang đến phòng chính của bọn họ. 
Vừa vào phòng chính, Dạ Dao Quang liền thấy một tầng ánh sánh màu xanh nhạt mà người phàm không nhìn thấy đang lưu động trên nóc nhà. Đây là yêu khí! Cô nhanh chóng phá cửa vào, cũng không quan tâm đến nha hoàn bên trong, vén tấm rèm trước giường lên nhìn mặt Đường thị. Có một loại màu vàng của người sắp chết, mà cô lại nhìn thấy hai sợi màu lục nhỏ dài đang di động hai bên mũi nàng ấy.
Đầu ngón tay Dạ Dao Quang ngưng khí, nhanh chóng tạo thành một thủ quyết điểm vào chân mày Đường thị. Khí ngũ hành từng vòng quay quanh đầu ngón tay của Dạ Dao Quang, đẩy yêu khí trên trán Đường thị ra.
Nha hoàn của Đường thị bị Dạ Dao Quang đẩy ra lúc này tỉnh táo lại, muốn tiến lên ngăn lại nhưng chậm một bước bị Tần Đôn kéo ra: “Tránh ra.” 
“Lão gia, sao người có thể để nam nhân khác đến gần người phu nhân...” Nha hoàn của Đường thị kinh hoảng nói.
Ánh mắt Tần Đôn lạnh lẽo: “Người đâu, Tụ Tâm không biết quy củ, mạo phạm khách quý, lôi nàng ta ra trừng phạt mười trượng, nhốt vào phòng chứa củi, bất cứ ai cũng không được thăm hỏi.”
Lúc này Dạ Dao Quang đã bài trừ hết yêu khí trong cơ thể Đường thị thu tay lại, nhìn khí thế lạnh băng của Tần Đôn, quả nhiên là người lăn lộn trong quan trường mấy năm. Nhìn nha hoàn bị lôi xuống, Dạ Dao Quang nhíu mày, nha hoàn này thực sự không có quy củ. Nếu Tần Đôn tự mình ngăn cản nàng ta, trong lòng nàng ta mặc dù có muôn vàn lo lắng, ngàn vạn lần không đồng ý cũng không thể trực tiếp ồn ào như vậy. Nếu người ngoài nghe được, danh tiết của phu nhân bọn họ có còn hay không? Sợ rằng phía sau nha hoàn này có người làm chỗ dựa mới dám to gan như vậy, cũng may nha hoàn của cô đều do cô tự bồi dưỡng, cũng may Ôn Đình Trạm không có trưởng bối nào vô lý kiềm chế cậu. 
Tần Đôn nhìn sắc mặt Đường thị liền vội vàng hỏi: “Tiểu Khu, Lộ nhi nàng ấy như thế nào?”
“Cậu đi thay quần áo trước đi, ta cũng có chút đói bụng, chúng ta vừa ăn vừa nói.” Dạ Dao Quang không trả lời ngay, nhìn Tần Đôn còn mặc quan phục nói.
Mặc dù Tần Đôn nóng lòng nhưng cũng không thể không để ý tới dạ dày Dạ Dao Quang. Vì vậy hắn nghe lời đi tắm rửa thay y phục, Dạ Dao Quang đi lại xung quanh nhà, không phát hiện đồ không sạch sẽ hay vết tích của yêu vật, chân mày nhíu lại. Vừa trầm tư, cô vừa đi đến nhà ăn chờ Tần Đôn. 
Rất nhanh Tần Đôn tới nơi, hạ nhân đang dọn đồ ăn, Dạ Dao Quang nói: “Phu nhân của cậu trúng yêu khí, nhưng phủ các cậu ngoại trừ trên người phu nhân cậu ra thì không có bất kỳ vết tích yêu vật nào, người bên cạnh phu nhân cậu cũng không có, bởi vậy có thể thấy được phu nhân cậu bị nhiễm yêu khí ở bên ngoài. Cậu suy nghĩ một chút xem một tháng trước phu nhân cậu đi nơi nào, yêu vật này hẳn là không có mưu đồ với phu nhân cậu, một khi đã vậy nó hoặc ngộ thương phu nhân cậu, hoặc trả thù phu nhân cậu.”
Yêu quái cũng không phải có bệnh tâm thần, không việc gì lại tìm người phát tiết. Nếu không phải xung đột lợi ích, đó chính là hận ý, Dạ Dao Quang không nghĩ ra một nữ nhân hay ở trong nhà sao lại trêu chọc yêu vật.
“Ta hỏi qua rồi, Lộ nhi cũng không đi qua chỗ đặc biệt nào.” Sau khi Đường thị bị bệnh, Tần Đôn đã tra xét các nguyên nhân có thể nhiễm bệnh. 
“Lộ nhi rất ít đi ra ngoài, nàng không thể nào dính dáng đến yêu vật.”
“Nếu không phải nguyên nhân do nàng, thì chính là do cậu. Cậu suy nghĩ một chút, gần đây cậu gặp chuyện kỳ lạ không?” Dạ Dao Quang lại nói.
“Chuyện kỳ lạ...” Tần Đôn nhíu mày suy nghĩ một lát mới nói: 
“Đúng thật là có một chuyện...”
Đó là ba tháng trước, nha môn nhận được một vụ án giết chồng, nói là thôn Thanh Sơn của huyện Trường Thanh có người phụ nữ hạ độc giết chồng. Người chết là một người bán hàng rong, ra ngoài buôn bán trở về nhà ăn cơm, ngày thứ hai sắc mặt biến thành màu đen, thân thể cứng ngắc chết trên giường. Bởi vì không tra được chứng cứ, Tần Đôn cảm thấy có ẩn tình khác, vì vậy hỏi rất kỹ người phụ nữ phạm tội. Người phụ nữ này nói nàng không hạ độc, cơm nước thật sự là nàng tự tay làm, nàng và mẹ chồng dùng bữa tối trước nhưng mẹ chồng nàng dâu hai người đều không có chuyện gì. Trượng phu vì về nhà muộn, dùng đồ ăn còn lại đã được hâm nóng thì lại trúng độc, người phụ nữ lại chịu khó đi rửa hết bát đũa sạch sẽ, hoàn toàn không tìm ra dấu tích thuốc độc.
Trong miêu tả của người phụ nữ phạm tội, trong lúc hâm nóng lại thức ăn và cơm canh, nàng nghe thấy tiếng đồm độp từ đáy nồi truyền đến, nàng chỉ nghĩ là do tre trúc đang đun. Tần Đôn lại bắt được điểm này, vì vậy hắn đi trong nhà người phụ nữ này, đặc biệt nghiên cứu bếp nấu, cuối cùng phát hiện hai con rết dài khoảng một thước dưới đáy nồi! Tay mắt Tần Đôn lanh lẹ chém đứt một con, một con khác chạy mất. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.