Chương trước
Chương sau
"Trạm ca..." Hai tay Dạ Dao Quang vuốt ve khuôn mặt của Ôn Đình Trạm, trong mắt của cô nhanh chóng lóe lên tâm tình phức tạp mà ngay cả thông minh như Ôn Đình Trạm cũng không nắm bắt hiểu thấu được.
Ôn Đình Trạm không hiểu, trong lòng hiện lên một vẻ bối rối, cậu nắm chặt tay cô.
"Cô nương, thiếu gia, đến nơi rồi." Ôn Đình Trạm còn chưa mở lời, xe ngựa đã ngừng lại. 
Cảm xúc của Dạ Dao Quang đã hồi phục, cô chuyển ngược lại nắm chặt tay Ôn Đình Trạm, kéo cậu xuống xe ngựa. Đám người Ấu Ly đứng ở cửa nghênh tiếp trông thấy cảnh này, ý cười trên mặt càng rạng rỡ.
Ôn Đình Trạm có chút chóng mặt, cậu vẫn không thể tin được cậu lại qua được cửa ải này nhẹ nhàng như vậy. Mãi đến khi được Vương Nhất Lâm hầu hạ, rửa mặt súc miệng, tắm rửa thay một bộ quần áo xong, cậu mới tỉnh táo lại. Sau đó cậu đi tìm Dạ Dao Quang, nhưng lại bị Nghi Ninh ngăn lại: "Thiếu gia, cô nương nói để cho người an giấc một chút."
Vì vậy trái tim của Ôn Đình Trạm lại lập tức rơi từ trên cao xuống đáy cốc. Nhìn phòng của Dạ Dao Quang đã tắt đèn, Ôn Đình Trạm cũng không xông vào, cậu phải trở về suy nghĩ nhiều một chút, chỉnh đốn lại suy nghĩ của cậu, bất cứ lúc nào đều phải tự giữ cho bản thân tỉnh táo. Trời có sụp trước mắt Ôn Đình Trạm đều có thể mặt không biến sắc nhưng lúc này lại có chút do dự, cậu sợ sai một bước thì sẽ vạch ra một vết thương trong tim cậu và Dạ Dao Quang, vì vậy cậu ôm trái tim nặng trịch này về tới phòng của mình, lại ngồi trên giường nhỏ một đêm không ngủ, làm thế cũng nghĩ không ra vì sao Dạ Dao Quang lại phản ứng như thế. 
Ngày hôm sau, sau khi Ôn Đình Trạm rửa mặt xong cũng không có tâm trạng luyện kiếm, cậu trực tiếp đi đến phòng ăn, thấy Dạ Dao Quang đã ngồi chờ cậu trước bàn ăn. Thấy cậu đã đến rồi, cô dùng chân mày ra hiệu bảo cậu nhanh ngồi xuống như lúc trước: "Mau tới nếm thử đi, muội tự tay làm đó, xem xem có giống mùi vị trong kí ức của chàng không?"
Ôn Đình Trạm có chút thận trọng ngồi xuống, cậu vẫn yên lặng nhìn Dạ Dao Quang, muốn xem xem có nhìn ra điểm gì khác không, lại thấy Dạ Dao Quang vẫn gắp thức ăn cho cậu: "Nhìn muội làm gì, lẽ nào nhìn muội chàng có thể no sao? Không ăn nữa là nguội đấy."
"Ờ, được." Ôn Đình Trạm ngoan ngoãn cầm đũa lên, bắt đầu dùng cơm. 
Dạ Dao Quang thỉnh thoảng nhìn cậu, cậu lại như một đứa trẻ phạm sai lầm đang cẩn trọng, Dạ Dao Quang cho cậu thứ gì, cậu đều ngoan ngoãn ăn thứ đó, mắt không hề nhìn đi chỗ khác. Nhất là khi ánh mắt của cô lướt qua cậu, cậu sẽ theo bản bản năng mà căng thẳng, Dạ Dao Quang cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Đến khi Ôn Đình Trạm ăn no rồi, Dạ Dao Quang mới nói: "Trạm ca, chàng đã làm việc gì có lỗi với muội sao?"
"Không có." Sống lưng Ôn Đình Trạm thẳng tắp, giọng nói vô cùng kiên định. 
Dạ Dao Quang chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu: "Nếu không có thì tại sao chàng lại cẩn thận từng li từng tí, ngoan ngoãn nghe lời như vậy?"
"Ta sợ nàng vẫn còn giận ta." Ôn Đình Trạm nhẹ giọng nói.
"Kỳ Úc công tử thông minh, chàng không nói lời thật lòng." Dạ Dao Quang đứng lên, đặt tay lên bả vai của cậu: 
"Bây giờ chàng đang nghĩ tại sao muội lại đột nhiên thay đổi thái độ, chẳng những không đuổi chàng ra ngoài, cũng không chút tức giận, vẫn giống như lúc trước. Thái độ chuyển biến quá lớn nên trong lòng chàng thấy không thực tế. Chàng lo lắng muội sẽ nén ấm ức, nhưng chàng lại không dám hỏi muội, sợ muội đột nhiên tức giận. Tại sao trong lòng chàng muội lại trở thành một người đáng sợ như vậy chứ?"
"Dao Dao..."
Không đợi Ôn Đình Trạm nói xong, Dạ Dao Quang nâng mặt cậu lên, khiến cậu ngửa đầu lên đối diện cô: "Không ngờ Trạm ca nhà chúng ta còn có khuynh hướng chịu ngược đãi như vậy, muội không so đo với chàng chàng lại không an lòng. Được lắm, chúng ta cẩn thận tính sổ một chút được không?" 
"Dao Dao, thật sự muốn tính sổ sao?" Ánh mắt Ôn Đình Trạm đen kịt sâu thẳm như một chú nai con hồn nhiên vô tội nhìn Dạ Dao Quang.
"Muốn."
"Không thể thương lượng sao?" Ôn Đình Trạm nuốt một ngụm nước bọt, lộ ra dáng vẻ sợ sệt. 
"Không thể."
"Được, Dao Dao, nàng nhẹ tay chút." Ôn Đình Trạm xem thường cái chết nhắm mắt lại, một dáng vẻ tùy ý mặc người xử trí.
Dạ Dao Quang cũng biết thằng nhãi này đang giả bộ vô hại, đóng vai yếu đuối nhưng nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết nằm trong tay, Dạ Dao Quang vẫn cúi người xuống, phủ môi của mình lên trên. Sau đó Dao Dạ Quang vụng về học theo dáng vẻ ngờ nghệch khi hôn của Ôn Đình Trạm hôm qua mút bờ môi cậu, trong miệng cậu còn lưu lại mùi hương thoang thoảng của cháo trắng vẫn chưa súc miệng. Không ngờ trong thân thể cậu lại có mùi thơm ngát đặc biệt như vậy, làm cô có một cảm giác ăn vào liền đê mê. Vì vậy cô to gan thâm nhập, cậu vô cùng phối hợp hé miệng tiếp nhận cô, sau đó đổi từ khách thành chủ nhanh chóng nắm lấy quyền chủ động. 
Không biết từ lúc nào Dạ Dao Quang đã bị Ôn Đình Trạm kéo xuống ngồi trong lòng cậu, hai người họ ôm hôn đối phương say đắm, lúc tình nồng dĩ nhiên bỏ quên bốn phía xung quanh. Mãi đến khi giọng nói không êm dịu lắm vang lên: "Doãn Hòa, xảy ra chuyện lớn rồi..."
Thì ra Ấu Ly đã điều hết hạ nhân đi, chính là để cho Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm có thời gian và không gian riêng tư bên nhau, lại không ngờ nàng đã quên phái người đi gác. Dù sao nàng cũng nghĩ thân thủ của hai chủ tử rất giỏi, người bình thường tới gần cũng sẽ cảnh giác, lại thật không ngờ hai người đã hồn nhiên quên hết. Đám người Lục Vĩnh Điềm và Văn Du vào nhà của bọn họ chưa bao giờ cần thông báo, hơn nữa nơi hai người đến là đại sảnh, không phải là phòng ngủ của bọn họ nên hai người vừa quay người lại, chân chỉ mới bước vào trong phòng lại gặp phải cảnh này, lập tức lúng túng không thôi. Văn Du liền vội vàng lui ra ngoài, Lục Vĩnh Điềm ngây ngốc nói:
"Ta, ta không nhìn thấy gì cả..." 
Lúc này Dạ Dao Quang đã đẩy Ôn Đình Trạm ra, trực tiếp rời khỏi phòng.
Ôn Đình Trạm không chút ngại ngùng, không giống với vẻ ngây thơ vô hại trước mặt Dạ Dao Quang. Sắc mặt của cậu lãnh đạm, sửa sang lại vạt áo mới đứng dậy đi ra ngoài. Văn Du và Lục Vĩnh Điềm chỉ cảm thấy ánh mắt Ôn Đình Trạm lành lạnh...
"Đã xảy ra chuyện gì?" Ôn Đình Trạm ngồi trước bàn đá trong sân. 
"Vĩnh An Vương phi sợ tội tự sát." Văn Du cũng ngồi xuống.
Lúc này được sự căn dặn của Dạ Dao Quang, Nghi Ninh đưa người mang trà bánh tới. Ôn Đình Trạm phất phất tay ra hiệu bọn họ để đó rồi lui xuống, cậu tự mình mang ấm trà rót cho hai người họ một chén:
"Trong dự đoán." 
Vĩnh An Vương phi là một nữ tử cương nghị quả quyết có nhiều mánh khóe, với tình hình như vậy, muốn cứu được Vĩnh An Vương thì nhất định phải có người nhận tội, mà chuyện này từ đầu đến cuối kỳ thực không có dính đến tay của Vĩnh An Vương. Nếu Vĩnh An Vương phi nguyện ý lấy cái chết tạ tội, đồng thời ôm tất cả, Vĩnh An Vương đương nhiên sẽ không có chuyện gì lớn cả.
"Bệ hạ đã thả Vĩnh An Vương khỏi nhà giam." Lục Vĩnh Điềm nói.
"Các cậu sợ cái gì?" Ôn Đình Trạm cười nhạt: 
"Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ bắt Vĩnh An Vương đơn giản như vậy, Vĩnh An Vương phi chết chẳng qua mới chỉ là bắt đầu..."
"Ta cũng biết trong lòng Doãn Hòa tự có tính toán trước mà." Nghe xong câu nói này, Lục Vĩnh Điềm đưa tay vỗ vỗ ngực, một bộ dạng “thế nào ta nói có đúng không”.
Bàn tay dài mảnh như ngọc của Ôn Đình Trạm bưng chén trà, ánh sáng xuyên qua giữa lá cây như chiết xạ sáng bóng như ngọc trên các đốt ngón tay hơi cong của cậu: "Trở về nói với Sĩ Duệ, chiến sự Lưu Cầu bắt đầu." 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.