Chương trước
Chương sau
Tiêu Sĩ Duệ chẳng biết nên khóc hay nên cười: "Doãn Hòa, có người đàn ông nào nói với huynh, hận vì thân nam nhi không."
Ôn Đình Trạm bỗng nhiên nghĩ đến lời của Ma quân, lập tức lạnh nhạt nói: "Trên đời này đúng là không bao giờ thiếu muôn hoa khoe sắc, cũng không phải ai cũng có thể làm cho Ôn Doãn Hòa không tiếc tất cả."
"Doãn Hòa, sự tồn tại của huynh khiến nữ nhân sống trên thế gian này không thể yêu nổi Dao tỷ tỷ." Tiêu Sĩ Duệ nhổ ra toàn là khí bẩn. 
"Đã tích tụ trong lòng thì thư giãn đi, phấn chấn lên đi, thời gian của chúng ta không nhiều." Ôn Đình Trạm thấy Tiêu Sĩ Duệ lấy lại tâm trạng mới nói.
"Huynh đã nói, ta sẽ nghe lời huynh." Tuy sắc mặt Tiêu Sĩ Duệ không khác, nhưng cuối cùng lời của Ôn Đình Trạm khiến tâm trạng của hắn phức tạp. Cho nên hắn không muốn bận tâm vào lúc này.
"Ta muốn nhổ tận gốc Định Bá phủ Hà gia." Ôn Đình Trạm nheo mắt phượng đen nhánh. 
"Ta có thể làm gì?" Tiêu Sĩ Duệ hỏi nghiêm túc.
"Trong vòng ba ngày, khiến Trọng Nghiêu Phàm điều động toàn bộ tiền bạc có thể huy động ra." Ôn Đình Trạm lạnh nhạt nói.
"Tiền?" Tiêu Sĩ Duệ bối rối. Hắn biết Trọng Nghiêu Phàm đưa Dạ Dao Quang một con dấu có thể điều động toàn bộ tiền bạc của cửa hàng Trọng gia. Nhưng hôm nay Ôn Đình Trạm lại tới tìm hắn, hiển nhiên  không chỉ muốn điều động tiền bạc của Trọng Nghiêu Phàm bề ngoài, mà là dốc hết tất cả đánh cược. 
"Đúng, ta cần tiền đập chết Định Bá phủ." Ôn Đình Trạm cười thần bí.
Trọng Nghiêu Phàm có bao nhiêu tiền, được xưng thiên hạ đệ nhất phú hào, tuyệt đối không phải chỉ là nói suông. Nếu đổi tiền thành bạc nén, thật sự có thể bao phủ toàn bộ căn nhà của Hà gia. Sau khi Tiêu Sĩ Duệ truyền tin cho Trọng Nghiêu Phàm, Trọng Nghiêu Phàm đóng cửa nhốt mình trong thư phòng trầm tư mất một buổi trưa, cuối cùng bắt đầu hành động.
Cũng chính đêm hôm ấy, trong đám người thi võ tiết lộ phong thanh tin tức Tiêu Sĩ Duệ ghi danh Ôn Đình Trạm thi võ. Đại đa số là xì mũi khinh bỉ đối với Kỳ Úc công tử đại danh vang xa. Bởi vì trong mắt bọn họ Ôn Đình Trạm chỉ là một thư sinh yếu đuối không biết trời cao đất rộng, chẳng chơi cho tốt cây bút của hắn, lại muốn theo chân bọn họ múa may quyền cước. Trước đó Ôn Đình Trạm báo danh lúc sắp hết hạn thi văn, không có ai biết được thân phận của Ôn Đình Trạm, ngay cả người tò mò tới học viện Bạch Lộc tìm hiểu. Phần lớn bạn cùng trường của Ôn Đình Trạm đều lắc đầu cho thấy Ôn Đình Trạm giống như chẳng có võ nghệ. Có vài người thậm chí phỏng đoán ác ý, Ôn Đình Trạm phải chăng biết mình thi Hội không tốt, muốn sang bên này giành một ít danh tiếng. 
Trong chuyện này, cũng gồm cả Hà Định Viễn được mọi người coi trọng, hắn chẳng thèm để ý Ôn Đình Trạm. Ngày đầu tiên của tháng ba chính là ngày thi võ, cuối tháng hai hắn vẫn đang say sưa ca múa cùng một đám quý tộc có công trong hoa lâu. Đây là lần đầu tiên Ôn Đình Trạm vào hoa lâu. Vốn dĩ đây cũng là một trong những nguyên nhân cậu không đi tìm Dạ Dao Quang. Từ lâu đã nghe thấy địa điểm yêu thích nhất của Hà Định Viễn chính là nơi này, tuy cậu tới đây vì việc nghiêm túc nhưng mùi son phấn trên người dù sao vẫn không thể giấu giếm được Dạ Dao Quang. Mà cậu lại không muốn lừa dối cô, ngược lại sẽ khiến cô nghĩ ngợi lung tung. Một nguyên nhân khác nữa là, da thịt trên người của cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn luôn có chút khác biệt, cậu cũng không muốn ngộ nhỡ bị Dạ Dao Quang phát hiện nên không để tâm nhiều, nán lại luôn một tháng.
"Cứu tôi với..." Lúc tất cả mọi người đều uống đến say khướt, đột nhiên một tiếng kêu chói tai kinh hoàng từ một viện nào đó truyền tới. Đây là hoa lâu nổi danh nhất của Đế đô, đứng đầu bảng trong số hoa lâu có thể có được sân riêng. Tuy âm thanh này với người khác có thể chưa biết rõ nhưng Hà Định Viễn vô cùng quen thuộc, đây chính là Tịch Điệp đã cự tuyệt hắn ba lần.
Cho nên lúc này Hà Định Viễn quăng luôn chén rượu, đẩy nữ nhân trong lòng ra, tung người bay vút ra ngoài cửa sổ. Ở một căn phòng khác, sau tấm bình phong, khóe môi Ôn Đình Trạm khẽ nhếch gọi tên Phù Mộng, một người đẹp nổi tiếng khác của hoa lâu. Sau đó cậu không để ý mỹ nhân vẫn còn gảy đàn tỳ bà, chỉ sau Hà Định Viễn một bước cũng tung người đi theo hướng đó. 
Đúng lúc Ôn Đình Trạm đuổi theo, thấy trong khuê phòng của Tịch Điệp, mỹ nhân dựa trước cửa đang giằng co với Hà Định Viễn. Ôn Đình Trạm lập tức biểu diễn tương đối trọn vẹn một khí phách thư sinh tràn ngập chính nghĩa: "Dừng tay!"
Dường như là lên tiếng cứu giúp, Ôn Đình Trạm tấn công một chưởng về phía Hà Định Viễn.
Hà Định Viễn vốn dĩ bị mỹ nhân lôi kéo lập tức một tay ôm Tịch Điệp, một tay phản một chưởng đón nhận chưởng của Ôn Đình Trạm. Hai chưởng tấn công, mỗi người lui một bước. Trên mặt Ôn Đình Trạm vẻ giận dữ không thay đổi, mà bàn tay của Hà Định Viễn đã tê dại run rẩy không ngừng. Cậu trợn trừng hai mắt, lúc này hộ vệ xông lên chỉ nhằm vào Hà Định Viễn tức giận không thôi. 
"Vị công tử này, mau dừng tay." Thấy Ôn Đình Trạm còn muốn động thủ, Tịch Điệp vội vã thất kinh chắn trước mặt Hà Định Viễn:
"Hà công tử không phải kẻ xấu."
Nghe vậy, trên mặt Ôn Đình Trạm có chút khó xử: "Mới vừa rồi..." 
"Là có kẻ trộm đã xông vào khuê phòng của thiếp đánh cắp gia sản, Hà công tử là người đuổi kẻ xấu đi. Chỉ là thiếp thấy đối phương bỏ chạy cực nhanh, nếu có mai phục, thân phận của Hà công tử không như người thường. Nếu công tử vì một chút đồ bỏ đi của thiếp gặp phải ám toán, thiếp chết muôn lần cũng không đủ tạ tội. Vì vậy thiếp liền ngăn cản Hà công tử, đúng lúc công tử người đuổi vào, liền thấy chúng ta..."
Lúc này mấy quý tộc có chút thân thủ cũng đuổi tới, đều nghe được Tịch Điệp nói như vậy, lập tức biết rõ là một con rồng đen đủi, cũng may hai bên đều không tổn thương.
Vẻ mặt Ôn Đình Trạm áy náy chắp tay thi lễ với Hà Định Viễn: "Là ta sốt ruột cứu người, hiểu lầm công tử, mong rằng công tử chớ trách." 
Bạn bè đàn đúm của Hà Định Viễn nhìn vẻ mặt không biết làm sao Ôn Đình Trạm, liền cười nói: "Định Viễn, chỉ là một sự hiểu lầm. Đi thôi! Đi thôi! Chúng ta tiếp tục đi uống rượu! Tịch Điệp cô nương, Định Viễn của chúng ta có thể bị người khác coi là cường đạo vì cô, cô cũng không thể tiếc rẻ giọng hát một lần?"
"Đúng quá! Đúng quá! Tịch Điệp cô nương, chúng ta muốn nghe khúc hát của cô, nghĩ tới mức đêm không thể chợp mắt rồi."
"Lời nói của chư vị công tử nào phải, Tịch Điệp hèn mọn được chư vị công tử nâng đỡ, nào dám kiểu cách. Hôm nay vì đáp tạ hai vị công tử trượng nghĩa đứng ra, Tịch Điệp ngay cả hát hỏng yết hầu cũng không đáng giá gì." Tịch Điệp vội vàng nói. 
"Chúng ta đâu có cam lòng khiến cho Tịch Điệp cô nương hát hỏng yết hầu."
"Định Viễn còn ở nơi này, chúng ta nào dám."
"Mau mau nhanh lên, tú bà tìm cho ta sương phòng thật lớn, chúng ta muốn đi nghe khúc hát của Tịch Điệp cô nương." 
Cả đám ồn ào cả lên, thấy Ôn Đình Trạm vẫn không nhúc nhích, còn chưa đợi Tịch Điệp mở miệng hỏi gì, giọng nói oang oang của Lục Vĩnh Điềm ở ngoài cửa vang lên: "Ta bảo Doãn Hòa, ta chẳng qua đến nhà vệ sinh một chút, sao cậu lại chạy đến đây."
"Tiểu Lục!" Ôn Đình Trạm dường như thấy được cứu tinh, vội vã gật nhẹ đầu áy náy với người xung quanh rồi chen ra bên ngoài:
"Ta mới vừa nghe thấy người kêu cứu..." 
"Cậu nên cẩn thận một chút, qua hai ngày nữa là thi võ rồi. Nếu gặp phải kẻ xấu, làm lỡ thi võ thì phải làm sao? Biết trước ta sẽ kiên quyết không kéo cậu tới nơi này mở mang hiểu biết..."
Hai giọng nói của bọn họ theo người đi càng lúc càng xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.