Chương trước
Chương sau
Thấy cô khi nhắc tới người trong lòng thì không giấu nổi vui vẻ, đột nhiên Mạch Khâm cũng cảm thấy lòng mình không còn buồn bã nữa. Ngược lại, từ đáy lòng hắn cảm thấy thật tâm vui mừng cho cô. Cô và Ôn Đình Trạm đã cùng trải qua không ít sóng gió, cuối cùng cũng xem như đã đến được với nhau, hắn thầm chúc phúc cho hai người.
“Ta đi lấy cỏ Ngưng U cho muội.” Mạch Khâm vừa cười vừa nói.
Dạ Dao Quang nhướng mày: “Mạch đại ca sao phải vội vàng thế, giống như muốn đuổi ta đi vậy.” 
Chỉ một câu nói vô tư như vậy bỗng khiến trong lòng Mạch Khâm trở nên căng thẳng, hắn thầm tự trách mình đã nóng vội, vì vậy lại cười nói: “Mang theo người Âm châu này đối với muội mà nói cũng không tốt, dùng cỏ Ngưng U thu bớt lại âm khí tản ra bên ngoài, phòng khi muội đang tu luyện lại xảy ra vạn nhất.”
Giải thích này hợp tình hợp lý, Dạ Dao Quang chỉ có thể làm mặt quỷ: “Được rồi được rồi, là ta sai, hiểu nhầm ý tốt của Mạch đại ca là lòng dang dạ sói. Mạch đại ca chắc chắn sẽ không tính toán với ta đâu, bây giờ chúng ta phải đi lấy cỏ Ngưng U thôi!”
“Cách đây không lâu ta đã hái hai cây cỏ Ngưng U rồi, hiện tại đang ở phòng luyện đan của ta.” Mạch Khâm dẫn Dạ Dao Quang đến phòng luyện đan, cỏ Ngưng U này đúng là vị dược liệu đã được chế làm thuốc dưỡng da trong giai đoạn sau cho Ôn Đình Trạm. 
“Mạch đại ca, phòng luyện đan này thật là lớn!” Ít cũng phải hai ba trăm mét vuông, không có vách ngăn, chỉ có các giá treo dược thảo và tủ thuốc chứa đan dược. Ở giữa có một lò luyện đan tinh xảo, to đến mức Dạ Dao Quang ôm không xuể. Bên cửa sổ là một hàng những hỏa lò nhỏ, có hai cái đang nấu thuốc. Dạ Dao Quang cảm thấy có chút quen quen, sau đó hít sâu một hơi.
“Đây là mùi hương của Ngọc Băng Cơ, Mạch đại ca đang chế thuốc dưỡng da làm đẹp sao?”
“Đúng vậy, đáp ứng lời nhờ vả của bằng hữu, luyện chế một phần thuốc Sinh Cơ.” Mạch Khâm rất tự nhiên trả lời. 
Hắn cầm một chậu hoa nhỏ đến trước mặt Dạ Dao Quang, chậu này chỉ to chừng chiếc bát ăn cơm, mặt trên trồng một cây cỏ. Cỏ này có màu đen, trên đỉnh của phần ngọn mới hiện lên một chút xanh biếc.
“Đây chính là cỏ Ngưng U?” Dạ Dao Quang tới gần, phát hiện loại cỏ này quả nhiên vấn vít một luồng âm khí cực đậm, hơn nữa trồng cỏ này cũng là một loại đất màu đen, trong đất còn có những mẩu băng vụn.
“Phải, đây chính là cỏ Ngưng U.” Mạch Khâm gật đầu, sau đó ngón tay thon dài chỉ vào phần đỉnh của ngọn cỏ. 
“Phần có màu xanh biếc này không thể ngắt xuống, đợi khi đất trời hồi xuân, nó sẽ lan dần từ ngọn xuống phía dưới, toàn thân cây sẽ biến thành màu xanh. Đến lúc đó tất cả âm khí sẽ rút đi, phải đợi đến tháng chín năm sau tái ngưng tụ, tháng mười một mới có thể dùng.”
“Cỏ này thực sự là thần kỳ.” Dạ Dao Quang kiếp trước chưa từng tiếp xúc với luyện đan sư, những thứ có thể luyện đan đều là phương thức độc môn bí truyền, tổ tông truyền xuống, tuyệt đối sẽ không truyền ra bên ngoài, cũng rất ít khi được tiếp xúc với dược liệu. Kiếp này đầu tiên là gặp Mạch Khâm, sau đó là tướng công nhỏ nhà cô cũng bắt đầu học y. Tuy cô đã tiếp xúc không ít nhưng rất nhiều dược liệu vẫn chưa nghe đến bao giờ, vô cùng thần kỳ.
Dạ Dao Quang đi lại ngắm nghía phòng luyện đan của Mạch Khâm một lúc, cuỗm được ở đó không ít đan dược tốt, mới giống như một con chuột trộm gạo cầm cỏ Ngưng U đi theo Mạch Khâm đến gian phòng hắn đã sắp xếp cho mình. 
Đến khi Mạch Khâm rời đi, Dạ Dao Quang mới lấy ra Âm châu, nói với Nguyệt Cửu Tương: “Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi. Tất nhiên là ta muốn dẫn cô đến Đế đô, tuy là bằng lòng kết thúc đoạn nhân quả này cho cô nhưng cũng không phải gặp người liền giết. Vì vậy ta chỉ có thể phong tỏa cô ở trong đó, bằng không nếu cô gặp được bọn họ, chỉ sợ bản thân cô cũng khó lòng khống chế chính mình.”
“Ta hiểu, Dạ cô nương.” Tự Nguyệt Cửu Tương hiểu rõ, nếu nàng gặp được Ấp Đức công chúa, sợ rằng sẽ thực sự nhịn không được, cho dù có phải cùng đối phương đồng quy vu tận. Thế nhưng làm như vậy sẽ phụ lòng hảo tâm của Dạ Dao Quang, đây càng không phải là điều nàng muốn.
“Ừm.” Nếu Nguyệt Cửu Tương không phải một nữ quỷ ân oán rõ ràng, Dạ Dao Quang cũng sẽ không phí tâm như vậy. 
Vì vậy ngay lúc đó, hai bàn tay của cô nhanh chóng luyện hóa cỏ Ngưng U, biến ra một giọt chất lỏng màu đen hơi lộ chút sắc xanh. Cô vận khí ngũ hành khiến chất lỏng màu đen đó rơi xuống Âm châu, tựa như một lớp nhựa cây trong suốt lấp lánh, trải đều bọc một lớp bao quanh Âm châu màu đen.
Bên này Dạ Dao Quang thi pháp với Âm châu, bên kia Ma quân đang ở cùng Ôn Đình Trạm liền cảm nhận được Âm châu ngàn năm dao động, lập tức hắn kích động không thôi:
“Là Âm châu, Âm châu ngàn năm.” 
“Quay lại!” Ôn Đình Trạm lập tức quát to, cậu là người thông minh. Lúc trước Ma quân chưa cảm nhận được Âm châu, lúc này đột nhiên cảm nhận được Âm châu, ngoại trừ là Dạ Dao Quang đem tới còn có thể là ai?
Ma quân mang theo Dương châu đi tìm Âm châu, thế gian này lấy đâu ra nhiều Dương châu như vậy, còn là một ngàn năm, đây không phải là nói rõ cho Dạ Dao Quang biết cậu đang ở chỗ này sao?
“Ngươi đây là đang làm gì?” Ma quân bay tới cửa liền bị Ôn Đình Trạm dùng ý niệm khống chế Dương châu, dĩ nhiên không bay ra được. Hắn tức giận vô cùng, nếu không nhìn thấy Ôn Đình Trạm đang thoi thóp như vậy, hắn thật muốn thi triển ma lực. 
“Ngươi không thể đi tìm Âm châu.” Ôn Đình Trạm thu hồi ý niệm, có chút mệt mỏi lãnh đạm nói.
“Đó là Âm châu! Ngươi biết rằng nếu tập hợp được Âm, Dương hai châu này, ta có thể sớm ngày khôi phục chân thân!” Ma quân không vui, nguyên thần của hắn ở Âm Dương cốc đã bị hai khí âm dương đồng hóa, hiện tại phải dựa vào hai loại khí âm dương cực hạn mới có thể tu luyện. Có cả hai viên Âm châu Dương châu, việc tu luyện của hắn sẽ trồng sung mà ra vả. Cám dỗ lớn như vậy, người phàm này lại bảo hắn buông tha!
Ánh mắt Ôn Đình Trạm lạnh lẽo: “Ngươi muốn đi tìm Âm châu cũng được thôi, rời khỏi Dương châu của ta.” 
“Ngươi!” Con mẹ nó, nếu không phải hiện tại thần hồn của hắn suy yếu, gió thổi qua liền phân tán, nhất định phải có vật dẫn thì hắn cần gì phải chịu sự quản chế của tên người phàm này, thật nghẹn chết hắn. Nhìn bộ dạng lạnh lùng của Ôn Đình Trạm, tâm tư hắn liền chuyển:
“Mới vừa rồi Dạ cô nương trong miệng bọn họ không phải là phu nhân của ngươi chứ?”
Ma quân cũng không ngốc, hắn sao không cảm thấy được Ôn Đình Trạm rất sợ gặp Dạ Dao Quang. Âm châu này lúc trước Cửu Mạch tông không có, Dạ cô nương vừa đến liền có. Nhất định là do Dạ cô nương mang đến, hơn nữa lúc trước Ôn Đình Trạm và Mạch Khâm nói chuyện cũng không có tránh hắn, hắn đã sớm biết phu nhân của Ôn Đình Trạm tên Dạ Dao Quang. Bây giờ cũng là một nữ nhân họ Dạ, Ôn Đình Trạm lại có thái độ như vậy, chắc đến tám chín phần rồi! 
Thấy Ôn Đình Trạm không để ý tới hắn, Ma quân cũng đã quen tính của Ôn Đình Trạm. Vì vậy hắn lại cười nói: “Người cũng tới trước mặt rồi, ngươi có thể nhịn không ra gặp nàng, mà cũng phải ba năm rồi ngươi chưa gặp nàng, chẳng lẽ ngươi không nhớ nàng sao?”
“Hôm nay ngươi nhiều lời vậy.” Ôn Đình Trạm lộ ra ánh mắt sắc lạnh sâu thẳm qua lớp băng gạc.
“Được rồi được rồi, là ta nói nhiều.” Cảm giác được nhiệt khí phun ra từ Dương châu, Ma quân vội vã thức thời làm trang tuấn kiệt. 
Trong lòng hắn hận cực kỳ tên Ôn Đình Trạm giảo hoạt. Dương châu này sau khi được Huyết Phượng Nhãn làm dịu đi, lại hấp thu lượng lớn khí âm dương ở Âm Dương cốc, Ôn Đình Trạm dĩ nhiên có thể sử dụng nó như thường. Bây giờ thỉnh thoảng lại dùng để đối phó hắn, càng tức giận càng khiến dương khí của Dương châu phóng đại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.