Chương trước
Chương sau
Độc mà Ôn Đình Trạm bào chế ra chắc chắn sẽ không thể tầm thường. Bởi vì cùng ở dưới một mái nhà, lại cùng chí hướng với Tuyên Lân nên Ôn Đình Trạm không hề giấu giếm hắn về những thứ này, hôm nay đúng lúc cần dùng đến. Thái y tìm một con mèo, đổ thuốc ra, khoảng một khắc sau, con mèo ngã gục xuống đất. Thái y bước lên kiểm tra, con mèo không còn biểu hiện của sự sống sót, ông ta dùng ngân châm để thử độc nhưng không hề phát hiện ra điều gì cả, nếu không biết chuyện độc dược từ trước, ông ta hoàn toàn không thể tra ra nguyên nhân chết của con mèo.
“Theo như ngươi nói, loại độc này sau nửa canh giờ sẽ biến mất, ngươi yêu cầu giải phẫu di thể của thái tử để làm gì?” Ánh mắt thái hậu sắc bén hỏi.
“Thái hậu nương nương, theo như vừa thấy, thời gian phát tác của độc này là một khắc.” Tuyên Lân cung kính nói: 
“Thảo dân hỏi qua Bàng thống lĩnh, thái tử điện hạ rời khỏi chỗ bệ hạ khoảng hai khắc mới đến tẩm cung của Thuần Vương điện hạ nên độc không thể nào được dùng trước khi đến cung Uy Vân, độc là do thái tử điện hạ đem vào cung Uy Vân rồi mới uống. Loại độc này dạng bột, chắc chắn phải có giấy bọc, nhưng thảo dân tìm khắp tẩm cung cũng không thấy nên thảo dân cho rằng tờ giấy bọc thuốc độc đã bị thái tử điện hạ nuốt xuống bụng rồi.”
Phỏng đoán này khiến cả phòng im lặng, mạch suy nghĩ của mọi người hoàn toàn bị Tuyên Lân dẫn dụ, cảm thấy lời của hắn rất hợp tình hợp lý.
Tiết Phóng trầm giọng nói: “Chỉ dựa vào suy đoán của ngươi mà muốn giải phẫu thi thể của điện hạ, uy nghiêm của hoàng thất ở đâu?” 
Tuy Thái Tổ hoàng đế là người mở đường cho giải phẫu học nhưng tư tưởng cơ thể là do cha mẹ ban cho của cổ nhân không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, kể cả Tuyên Lân cũng chưa chắc đã dễ dàng đưa ra quyết định giải phẫu cơ thể của người thân, đặc biệt người cần giải phẫu lại là thái tử đương triều. Theo như tư tưởng vốn có, có lần đầu ắt sẽ có lần sau, có phải sau này cứ cái chết của ai có liên quan đến hoàng thất thì đều phải giải phẫu thi thể của thành viên hoàng thất không? Đây là quyết định trọng đại, ảnh hưởng đến uy nghiêm và bộ mặt của hoàng thất.
“Lời ngươi nói cũng có chỗ không hợp lẽ thường, theo như ngươi nói, thái tử uống thuốc độc trước mặt Thuần Vương, lẽ nào Thuần Vương lại trơ mắt đứng nhìn thái tử uống rồi giá họa cho mình?” Thái hậu lại đưa ra nghi vấn.
“Đúng vậy, nếu Thuần Vương điện hạ có thể ngăn lại thì sẽ không thể trơ mắt mà nhìn thái tử uống thuốc độc rồi nhìn thái tử cầm kiếm của chính mình lấy cái chết để vu oan.” Tuyên Lân bình thản: 
“Vì vậy xin bệ hạ hãy truyền Thuần Vương điện hạ đến để hỏi rõ sự tình.”
“Truyền Thuần Vương.” Hưng Hoa Đế nói.
Lúc thị vệ đến thiên lao giải Tiêu Sĩ Duệ đến, Tuyên Lân quay sang nói với thái y: “Không biết thái y có biết sức khỏe của thái tử ra sao không?” 
“Tháng trước chính lão phu đã bắt mạch bình an cho thái tử.” Thái y nói.
Tuyên Lân vươn tay: “Mời thái y xem cho Tuyên mỗ một chút, so sánh cơ thể của Tuyên mỗ và thái tử một chút xem sao?”
Thái y nhìn về phía Hưng Hoa Đế, Hưng Hoa Đế nhíu mày nhưng lại gật đầu. Được sự đồng ý, thái y bắt mạch cho Tuyên Lân, sau đó, sắc mặt liền biến sắc: “Tuyên công tử, ngũ tạng bị tổn hại, lại còn...” 
Còn hai chữ nữa, thái y ngừng lại.
“Không biết so sánh cơ thể của Tuyên mỗ với thái tử, ai yếu hơn?” Tuyên Lân không thèm để ý, tiếp tục hỏi.
“Cơ thể Tuyên công tử bị suy nhược, e rằng không thể so sánh với người sống.” Thái y kết luận. 
Tuyên Lân chắp tay cảm ơn thái y, sau đó nói với người khám nghiệm: “Nhờ ông chỉ ra vị trí hai vết thương trước và sau trên người thái tử.”
“Việc này…”
“Chỉ trên người Tuyên mỗ là được rồi.” Tuyên Lân thản nhiên. 
Trọng Nghiêu Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tuyên Lân. Giờ khắc này hầu như mọi người đều hiểu Tuyên Lân định làm gì, ngay đến cả Minh Nặc vẫn luôn đứng một bên không lui xuống cũng khiếp sợ không thôi. Lồng ngực của người khám nghiệm tử thi tê dại, tiến lên chỉ ra vị trí vết thương.
“Xin bệ hạ cho thảo dân nhìn hung khí một chút.” Tuyên Lân lại thỉnh cầu nói.
“Ngươi chắc chứ.” Hưng Hoa Đế chăm chú nhìn Tuyên Lân. 
“Thảo dân đã nói từ trước, tri kỷ tương giao, nguyện lấy tính mạng ra đánh đổi.” Sắc mặt Tuyên Lân không đổi.
“Xin bệ hạ đồng ý, nếu thảo dân chứng thực được thái tử không phải chết vì bị kiếm đâm, xin bệ hạ cho giải phẫu để kiểm chứng.”
“Nếu ngươi có thể kiểm chứng, trẫm sẽ phê chuẩn cho ngươi!” Hưng Hoa Đế nhận lời. 
Lúc này bảo kiếm của Tiêu Sĩ Duệ đã được mang tới, nội thị dùng hai tay dâng kiếm lên cho Tuyên Lân.
Hai tay Tuyên Lân nâng bảo kiếm lên, nhắm mắt lại, không hề do dự, cổ tay di chuyển, ánh kiếm sắc lạnh vẽ nửa vòng cung trên không, xuyên qua bụng Tuyên Lân.
Hắn thẳng thắn, hắn quả quyết. Sự quả quyết của hắn khiến mọi người ngây người sợ hãi. 
“Thái y!” Trọng Nghiêu Phàm là người đầu tiên lấy lại tinh thần, tia máu trong mắt vốn đã đỏ của hắn nay lại càng đỏ hơn, quát to một tiếng.
Thái y lập tức tỉnh táo lại, vô cùng khâm phục Tuyên Lân, chạy lên. Trong đại điện dấy lên một làn song hỗn loạn, Hưng Hoa Đế lập tức truyền thái y khác, cứu chữa cho Tuyên Lân như đối với thái tử.
Lúc Tiêu Sĩ Duệ bị giải đến, hắn kìm nén, thấy vết máu tung tóe trong đại điện, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, hành lễ với bệ hạ: “Tôn nhi khấu kiến hoàng gia gia.” 
Hưng Hoa Đế không nói gì, ông đứng lên phất phất tay ý bảo Tiêu Sĩ Duệ đứng lên, cả thái hậu ở bên trong cùng với mọi người đều yên lặng không nói gì, Tiêu Sĩ Duệ có chút mơ hồ. Bọn họ dường như đang đợi, đợi kết quả, Tiêu Sĩ Duệ đưa ánh mắt về phía Trọng Nghiêu Phàm, Trọng Nghiêu Phàm đau đớn nhắm mắt không nói.
Khoảng nửa canh giờ sau, thái y áo bào dính máu đi từ thiền điện tới, quỳ trước mặt bệ hạ: “Bệ hạ, vết thương của Tuyên công tử nặng hơn vết thương của thái tử rất nhiều, chưa tới nửa canh giờ sau thái tử điện hạ đã chết, còn Tuyên công tử, chúng thần đã cố gắng cứu chữa nên hiện giờ tính mạng không đáng lo ngại nữa rồi.”
Sắc mặt Hưng Hoa Đế tái nhợt, phất tay áo, hất tung giá bút trên ngự án: “Nghiệp chướng!” 
“Thuần Vương điện hạ, vừa rồi Tuyên công tử có nói, thái tử điện hạ uống thuốc trước mặt người, có thật vậy không?” Tiết Phóng tiến lên một bước hỏi:
“Nếu có, tại sao điện hạ không ngăn lại?”
Sắc mặt Tiêu Sĩ Duệ trắng nhợt, hắn lập tức hiểu ra, nhìn về phía thiền điện, không quan tâm bất kì điều gì nữa, chạy thẳng vào thiền điện. 
Trọng Nghiêu Phàm sớm đã được Tuyên Lân báo trước, kìm nén sự tức giận trong mắt, nói với Tiết Phóng: “Tuyên công tử đã nói rõ, Thuần Vương điện hạ không thể ngăn lại được, bổn hầu nhớ là đêm qua Thuần Vương điện hạ có ăn khuya, Tiết đại nhân khi nào thì điều nhiệm Đại lý tự đi điều tra Ngự thiện phòng?”
Nói xong, không màng đến sắc mặt Tiết Phóng lúc xanh lúc đỏ, hắn khẽ khom người về phía Hưng Hoa Đế và thái hậu, đuổi theo vào thiền điện. Hắn đã sớm xử lý thoả đáng Ngự thiện phòng, để cho bọn họ đi thăm dò vậy!
Tiêu Sĩ Duệ vòng qua bình phong, hắn nhìn sắc mặt Tuyên Lân tái nhợt đang nằm trên giường, toàn thân run rẩy, hai chân bủn rủn bất lực như đêm qua rồi lại như đổ chì không nhúc nhích nổi. Mãi đến khi Trọng Nghiêu Phàm đuổi đến, hắn nắm lấy Trọng Nghiêu Phàm, giọng nói khàn đặc mà khô khốc: 
“Nói cho ta biết, tại sao lại như vậy?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.