Chương trước
Chương sau
Rửa mặt xong xuôi, Dạ Dao Quang nắm tay Dạ Khai Dương đi ăn sáng. Tuyên Lân đã chờ sẵn ở đó, thoạt nhìn sắc mặt đã hồng nhuận. Uể oải giữa hai lông mày cũng đã tan biến không còn dấu tích, Dạ Dao Quang cũng yên tâm hơn. Cô dùng đồ ăn sáng, để Dạ Khai Dương và Vương Sâm đi chơi với nhau. Tuy Vương Sâm mười một tuổi nhưng thật ra rất hợp ý với Dạ Khai Dương sáu tuổi.
Dạ Dao Quang hỏi thăm Tuyên Lân về chuyện của Tiêu Sĩ Duệ.
"Việc này phải nói từ năm năm trước, bệ hạ đột nhiên sủng hạnh một cung nữ, trong thời gian năm năm đưa lên vị trí chiêu nghi nương nương đứng đầu cửu tần. Vị chiêu nghi nương nương này rất được bệ hạ sủng ái nhưng chẳng qua nàng chỉ lớn hơn Thuần Vương điện hạ ba tuổi mà thôi..." 
Thì ra đêm đó Tiêu Sĩ Duệ ngủ lại ở trong cung, đêm khuya xuất hiện ở tẩm cung của Vạn chiêu nghi, bị nàng làm bị thương ở trán. Vạn chiêu nghi hoảng sợ chạy ra khỏi tẩm cung, lại gặp phải Thái y viện sứ. Vạn chiêu nghi sợ Thuần Vương điện hạ nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có thể mời viện sứ vào tẩm cung. Có người nói Vạn chiêu nghi vốn định giấu chuyện này xuống nhưng chưa đợi được viện sứ đến đã bị người của Thuận phi nương nương phái tới thăm dò, biết Vạn chiêu nghi ngang nhiên chặn viện sứ lại. Lúc đêm khuya, hai thái y đang làm việc ở Thái y viện, chỉ có viện sứ có y thuật cao minh. Thuận phi nương nương chỉ coi đây là do Vạn chiêu nghi cố ý cản người. Chức vị hoàng hậu trống, nàng tất nhiên cũng không dám quấy rầy thái hậu, vậy nên mới mời Thục quý phi đứng đầu hậu cung lúc này thay mặt làm chủ. Thục quý phi phái người đến ra lệnh cho Vạn chiêu nghi đưa viện sứ đến tẩm cung của Thuận phi nương nương, nhưng ngay cả cửa cũng không vào. Việc này khiến Thục quý phi tức giận, nàng đích thân đến tẩm cung của Vạn chiêu nghi mời người, tất nhiên liền thấy Tiêu Sĩ Duệ ở trong cung của Vạn chiêu nghi. Việc này cũng thôi đi, lúc đó Thục quý phi còn cho người mời hoàng thượng đến làm chủ.
Vô cùng trùng hợp là đêm đó, cháu ruột của bệ hạ - con trai trưởng của Nam Cửu Vương và một vị con cháu hoàng tộc đánh nhau sứt đầu mẻ trán vì tranh giành một hoa khôi ở hoa lâu trong kinh thành. Nam Cửu Vương thế tử sẩy tay đánh chết người kia. Khổ chủ của người bị giết liều mạng tiến cung suốt đêm, quỳ gối trước cửa cung cầu kiến bệ hạ, muốn bệ hạ làm chủ. Vị họ hàng này đã qua tuổi sáu mươi, là một ông lão sắp chết. Nếu để ông ấy quỳ ở ngoài cả đêm thật, quỳ đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng thì người giữ cửa cũng bị liên lụy. Vì vậy họ tất nhiên phải liều mạng chịu phạt, báo cho bệ hạ.
Buổi tối xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể tưởng tượng được tâm tình của bệ hạ. Vốn đang giận không kìm được, lúc này đang muốn xử lý Nam Cửu Vương thế tử thì người của Thục quý phi đến báo. Lửa giận của bệ hạ khi đó cao ngút trời, lập tức bắt người hầu nói, người hầu nào dám nói. Cuối cùng vẫn do đại tổng quản nội thị Phúc Lộc trong cung hiểu được ám hiệu, gợi ý cho hoàng thượng. Hoàng thượng tất nhiên hiểu không thể chuyện gì cũng thông báo cho mọi người nên để Phúc Lộc đến hỏi. Phúc Lộc nghe xong quay về bẩm báo, hoàng thượng tức giận đến mức lập tức phất tay áo bỏ đi, đi thẳng đến tẩm cung của Vạn chiêu nghi. 
Tính tình của Nam Cửu Vương thế tử dữ dằn, lại hồ đồ ngông cuồng nhưng hắn khôn vặt. Hắn mắc phải chuyện như vậy mà hoàng đế cũng không xử lí hắn ngay lập tức, vậy chắc chắn có chuyện còn quan trọng hơn chuyện của hắn xảy ra. Hắn cũng biết lần này mình không chết cũng mất đi một lớp da nên hắn nhanh chóng lợi dụng nhân mạch của Nam Cửu Vương tìm hiểu chuyện này, rất nhanh đã nghe được sự việc đại khái. Đây là cơ hội tối trời ban, bảo bối của hoàng đế gặp phải chuyện lớn như vậy, không cần biết do người nào cài bẫy, chỉ cần truyền việc này đi, hoàng đế sao còn thời gian để trừng trị hắn? Đến lúc tình thế này qua đi, hắn tất nhiên có thể để cha của mình giải quyết tên khổ chủ này. Vì vậy câu chuyện Tiêu Sĩ Duệ đêm khuya xông vào tẩm cung của chiêu nghi muốn làm bậy, suýt nữa khiến Vạn chiêu nghi tự sát để giữ trong sạch đã được truyền ra rất nhanh. Cũng may hoàng cung vẫn là của bệ hạ, cuối cùng chuyện này cũng không truyền ra khỏi hoàng cung. Nhưng nên biết thì gần như đều biết, ngày hôm sau đã có Ngự sử đến can ngăn. Bệ hạ đã giam lỏng Thuần Vương, lý do này có rất nhiều điểm đáng ngờ, ra lệnh bắt Đại lý tự giúp đỡ phủ Tông Nhân điều tra.
Chuyện này xảy ra trong hoàng cung, liên quan đến tâm can bảo bối của hoàng thượng. Bọn họ biết rõ hoàng đế muốn kết quả như thế nào nhưng lại tra không ra một chứng cứ có lợi cho Thuần Vương, cứ kéo dài như vậy đến nửa tháng. Không phải không có Ngự sử can gián, nhưng đều bị hoàng đế cứng rắn đè xuống.
Mãi đến năm ngày trước, có một vị lão Ngự sử liều chết can gián, lúc đó bệ hạ đã được ông khuyên bảo. Nhưng hôm sau đã có người dâng sớ tố cáo vị lão Ngự sử này, có lý có chứng cứ, không thể phản bác lại. Bệ hạ cắt chức ngay trên triều, đây là giết gà dọa khỉ, quả thật đã khiến không ít người yên tĩnh lại. 
Cục diện bây giờ đã được dằn xuống nhưng bệ hạ không thể bỏ qua cho Tiêu Sĩ Duệ lâu như vậy, hơn nữa cũng không thể xử tử Vạn chiêu nghi, nói Vạn chiêu nghi quyến rũ Tiêu Sĩ Duệ. Dù sao chuyện này cũng xảy ra ở tẩm cung của Vạn chiêu nghi, quá mức gượng ép. Nếu ngang ngược thả Tiêu Sĩ Duệ ra, dĩ nhiên sẽ không có ai dám phản bác nhưng cuối cùng Tiêu Sĩ Duệ phải gánh tội danh tổn hại tam cương ngũ thường trên lưng.
"Có lẽ bệ hạ muốn mượn cơ hội để mài giũa Sĩ Duệ." Sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của Dạ Dao Quang đó là:
"Bệ hạ muốn biết rốt cuộc Sĩ Duệ có đấu thắng mấy vị thúc thúc của đệ ấy không. Nếu không có bệ hạ che chở, Sĩ Duệ có chống đỡ một mảnh trời được hay không. Dù sao Sĩ Duệ đã qua năm tháng làm quan, nếu ở đâu cũng phải dựa vào sự thiên vị dành cho đệ ấy, bệ hạ sao dám yên tâm giao cả thiên hạ cho đệ ấy? Thay vì chờ sau khi bệ hạ chết, Sĩ Duệ không chống đỡ nổi giang sơn, khiến thiên hạ bất ổn, rơi vào kết quả thân bại danh liệt, chi bằng sớm có an bài khác cho đệ ấy." 
Rất lâu sau khi nói xong, cô cũng không nghe được tiếng của Tuyên Lân. Dạ Dao Quang nhìn sang bên cạnh lại phát hiện ánh mắt của Tuyên Lân hoảng sợ nhìn mình.
"Minh Quang, cậu đang nghĩ gì?"
Tuyên Lân thu hồi ánh mắt, nói: "Hình như ta thấy bóng dáng của Doãn Hòa trên người Dạ cô nương." 
Đột nhiên nhắc tới Ôn Đình Trạm, tim Dạ Dao Quang nhói lên, lắc đầu cười nói:
"Sao ta có thể so với chàng ấy, nếu là chàng, chỉ sợ đã sớm hiểu rõ tất cả mọi chuyện, sự thông minh của chàng ấy là duy nhất trên đời." Sau khi nói xong, cô mới tỉnh táo lại ngồi cạnh Tuyên Lân, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
"Dạ cô nương nói rất phải, Doãn Hòa thông minh ta không theo kịp, Đơn Cửu Từ cũng không hơn được." Tuyên Lân trái lại rất thản nhiên, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình là người thông minh nhất, cũng không nghĩ trên đời này không có người siêu phàm. Thấy Dạ Dao Quang hơi không được tự nhiên nên hắn nói tránh đi: 
"Chuyện này làm nên thế cờ đã lâu, dính dáng rất nhiều. Nếu không chỉnh lý từng thứ rõ ràng, dù chúng ta tra ra chân tướng, muốn bệ hạ lập tức xử lý nhiều người như vậy, sợ cũng là một chuyện khó."
Thuận phi chính là mẹ đẻ của Phúc An Vương, Thục quý phi là tỷ tỷ của Trọng Nghiêu Phàm, Vạn chiêu nghi là tân sủng không quyền không thế, lại liên quan đến con trai trưởng của Nam Cửu Vương, còn có một vị họ hàng. Nếu sắp xếp ổn thỏa không tìm ra sai sót nào, đích thật là liên quan đến rất nhiều.
"Minh Quang có biết rốt cuộc là ai bố trí cục diện này không." Dạ Dao Quang không có chút đầu mối nào, cô không rõ lắm về các thế lực triều đình. 
"Còn có vì sao Sĩ Duệ lại vô duyên vô cơ xuất hiện ở tẩm cung của Vạn chiêu nghi."
Tuy tiến cung không thể mang theo thị vệ, ám vệ hoàng cung đương nhiên cũng không cho phép ám vệ của thân vương tiến cung nhưng ám vệ hoàng cung sẽ không ngăn Tiêu Sĩ Duệ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.