Chương trước
Chương sau
“Đây là đường nó chọn, nó tất nhiên có thể chịu được.” Mạch Du bình tĩnh.
“Tên ngốc này, sao lại tặng Huyết Phượng Nhãn đi!” Vưu thị tức đến mức liên tục nhíu mày.
“Không phải tặng, mà là trả lại.” Mạch Địch sửa cho đúng: 
“Vốn là đồ của người ta, lần này Dạ cô nương gặp nạn cũng là vì Ngũ Hành Thủy của a Khâm, không có nàng ấy thì việc thuốc giải của a Khâm không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào, có lẽ...” Những lời không may mắn rốt cuộc Mạch Địch cũng không nói ra mà lại nói:
“A Khâm biết rõ Huyết Phượng Nhãn có thể chống đỡ Âm Dương cốc, nếu chỉ vì lợi ích cá nhân thì nó sẽ bị lương tâm khiển trách cả đời.”
“Muội chỉ nói một câu, có đáng để huynh nhiều lời như vậy để bảo vệ một người ngoài không?” Vưu thị vốn tâm phiền ý loạn, giờ Mạch Địch lại nói một tràng như vậy, lúc này mới lạnh mặt phản bác: 
“Muội chỉ đau lòng cho a Khâm, khí âm mà không có Huyết Phượng Nhãn thì sẽ vĩnh viễn ở trong cơ thể nó, mỗi ngày vào lúc cực âm sẽ phát tác một lần, đau như cắt. Cứ ngày ngày đêm đêm chịu đựng như vậy, nó có thể kiên trì được bao lâu? Nếu có một ngày nó không kiên trì được nữa...”
Nói đến đây, giọng Vưu thị không khỏi nghẹn ngào, tỷ tỷ của bà chỉ giữ lại một cốt nhục như vậy, cả đời bà bị đàn ông làm tổn thương, trước khi tỷ tỷ chết bà đã đồng ý nhất định sẽ coi Mạch Khâm như con đẻ. Mười mấy năm qua bà vẫn luôn làm thế, con của mình mỗi ngày đều phải chịu đựng đau khổ như vậy, bảo bà sao không đau lòng cho được.
“Đây là số mệnh.” Mạch Địch thở dài một tiếng: 
“Sớm biết như vậy, lúc trước không nên để nó xuống địa cung.”
Nếu không xuống địa cung thì đâu đến nỗi bị khí âm quỷ gây độc, cũng không có thời gian đi tìm Huyết Phượng Nhãn hay những linh vật tương tự như Huyết Phượng Nhãn.
“Đây chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.” Mạch Du nhìn hai người, lên tiếng nói: 
“Mỗi ngày cũng chỉ một khắc đồng hồ, coi như rèn luyện tâm trí. Vị Ôn công tử kia có cơ thể của người phàm, trong tình huống nghẹt thở ở Âm Dương cốc đã chịu đựng được nửa năm. Mạch Khâm chỉ mỗi ngày một khắc, lẽ nào con trai của ta còn không bằng một người phàm?”
“Không có người cha nào vô lương tâm như huynh!” Vưu thị tức giận với Mạch Du.
Mạch Du không nói lại, một khắc trôi qua rất nhanh. Sau khi Mạch Khâm đi ra, toàn thân hắn đều được bao phủ bởi hơi thở nhẹ nhàng như trút được gánh nặng, nở nụ cười như ánh mặt trời với ba người thân đợi dưới nắng: “Cha nói rất đúng, con chỉ mỗi ngày một khắc, Doãn Hòa ở Âm Dương cốc mỗi đêm lúc nào cũng phải chịu đựng đau đớn sống không bằng chết. So ra thì những gì con phải chịu đựng quá mức nhỏ bé không đáng kể.” 
“Bây giờ ta mới hối hận đã để cha con dưỡng dục con lỗi lạc đến vậy.” Vưu thị tiến lên, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán Mạch Khâm.
"Dì, không phải cha dạy con lỗi lạc.” Trước mặt Mạch Du, Mạch Khâm cũng không cố kỵ, tùy ý để Vưu thị lau rồi tách ra:
“Cha, con có việc phải đi duyên sinh quan một chuyến.” 
“Đi đi.” Mạch Du cũng không ngăn, ông sớm đã biết không thể ngăn được con trai mình.
“Ôi, anh rể, sao huynh lại thả Mạch Khâm đi!” Vưu thị bất mãn.
“Giữ được người cũng không giữ được lòng.” Mạch Du cười cười, xoay người rời đi. 
“Con cháu tự có phúc của con cháu, cơ duyên của nó với chúng ta khác nhau, phúc hay họa, ai có thể nói được?”
Giải quyết được khó khăn hai mươi mấy năm của hắn, độc tính từ trong bụng mẹ ra ngoài, vui mừng trong lòng Mạch Khâm không cần nói cũng biết, hắn muốn chia sẻ với Dạ Dao Quang đầu tiên.
Dạ Dao Quang nghe được tin Mạch Khâm đã giải được độc cũng vui vẻ không ngớt, kéo Mạch Khâm: “Mạch đại ca, thật tốt quá.” 
“Ta nghe nói muội có việc muốn giao phó cho ta?” Nụ cười trên mặt Mạch Khâm khác với trong quá khứ, có nhiều thêm mùi vị của ánh mặt trời.
“Ta bảo tiểu Dương đi Đế đô, Sĩ Duệ muốn chọn phi, ta đương nhiên không thể yên tâm. Nhưng hôm qua ta lại nhận được thư của Tiêu Sĩ Duệ, hắn đã không kéo dài được nữa, dù sao bây giờ hắn cũng đã mười chín, qua một năm nữa là được hai mươi. Nhưng ta nghe Trường Diên sư huynh nói, bệ hạ có ý định mời Trường Diên sư huynh tự mình đi tìm đối tượng cho Sĩ Duệ, đồng thời Trường Diên sư huynh cũng đã đồng ý, ta đương nhiên yên tâm.” Dạ Dao Quang nói với Mạch Khâm:
“Mạch đại ca, huynh vất vả lắm mới thoát khỏi độc, chi bằng chúng ta bế quan tu luyện đi.” 
“Muội quyết định bế quan?” Mạch Khâm hơi kinh ngạc.
“Vâng, bây giờ chuyện của Tiêu Sĩ Duệ có Trường Diên sư huynh quan tâm, độc của Mạch đại ca cũng giải được rồi, Khai Dương bây giờ cũng dính lấy Minh Quang. Bây giờ ta bế quan, không thể lúc nào cũng khiến mọi người lo lắng.” Tuy Dạ Dao Quang rất muốn đợi thư hồi âm của Ôn Đình Trạm nhưng rốt cuộc cũng có chút miễn cưỡng.
Bế quan sớm một chút, hai ba năm cũng chỉ trong chớp mắt. Đợi cô khôi phục lại thời kỳ toàn thịnh sẽ có thể đi tìm cậu, đây mới là chuyện đoàn tụ nhanh nhất của bọn họ. Nguyên nhân thực sự khiến cô không tiếp tục cứng đầu là hôm nay cô đã cảm giác được khí ngũ hành trong cơ thể đang yếu đi, nếu lại không bắt đầu hấp thu thì sẽ lãng phí hoa Sinh Mệnh mà Ôn Đình Trạm đã dùng năm năm tự do để đổi lấy cho cô. 
Huống hồ mỗi ngày Qua Vô Âm đều ở cùng cô, tất nhiên không phải là không có chuyện gì, chỉ là không yên tâm về cô thôi, cũng không thể vì vậy mà làm phí thời gian của Qua Vô Âm. Mấy ngày nay, cô gửi thư hỏi thăm từng người nhóm Lục Vĩnh Điềm một lần, đồng thời cũng bảo Lư Phương cố hết sức coi chừng mấy người họ, còn cả Càn Đoái nữa. Còn trong nhà, cô không tin có người phàm nào có thể động tay đến người trong nhà của cô, mỗi người cô đều suy nghĩ thỏa đáng.
Chỉ tiếc là cô không thể đich thân đến tham dự đại hôn của Sĩ Duệ.
“Muội có thể đưa ra quyết định này, Mạch đại ca rất vui.” Mạch Khâm gật đầu: 
“Định khi nào đây?”
“Ba ngày sau, Trường Kiến sư huynh và Trường Tuần sư huynh trở về, đến lúc đó duyên sinh quan cũng không chỉ có một mình Trường Diên sư huynh trông coi, ta cũng có thể yên tâm bế quan.” Dạ Dao Quang trả lời.
“Được, tuy bây giờ muội mất hết tu vi nhưng bên trong là linh căn Thối Thể kỳ, năng lượng của hoa Sinh Mệnh cũng không thể khinh thường. Nếu hấp thu được, chưa biết chừng còn có thể đột phá Hóa Thần kỳ, ta không thể để muội kéo xuống, ta cũng bế quan.” Mạch Khâm nói. 
“Vậy, Mạch đại ca huynh phải cố gắng.”
Ba ngày sau, Dạ Dao Quang ngạc nhiên nhận được bức thư hồi âm thứ hai của Ôn Đình Trạm, trong thư chỉ có một câu: Ta và Dao Dao cùng nhau cố gắng.
Từ “cố gắng” này là Dạ Dao Quang dạy cho Ôn Đình Trạm. Cầm thư, trái tim Dạ Dao Quang ấm áp, ôm thật chặt lá thư mỏng tựa như đang ôm người thiếu niên cao ngất ấy. 
Dạ Dao Quang lại không có bất kỳ ràng buộc nào đi vào thạch thất Trường Diên chân nhân chuẩn bị cho cô ở duyên sinh quan, bắt đầu thời kỳ bế quan dài hai năm của mình. Dạ Dao Quang lại không biết, cái gì cô cũng sắp xếp hết cả nhưng có những việc xảy đến mà người ta không thể tính toán được. Hai năm rưỡi sau cô ra ngoài, bất kỳ chuyện gì bên cạnh cô đều xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, những chuyện lung tung kia khiến cô tiếp nhận không xuể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.