Chương trước
Chương sau
"Trạm ca..."
"Dao Dao, ta đã từng suy nghĩ vô số lần, nếu ta chưa từng gặp được nàng, ta sẽ trở thành một người như thế nào." Ôn Đình Trạm không cho Dạ Dao Quang thời gian nói, giọng nói êm ấm tản ra trong trời tuyết yên tĩnh:
"Có thể bởi vì ta thuở nhỏ bần hàn bị người ta ức hiếp biến thành một người vì quyền thế mà bất chấp tất cả. Ta sẽ khiến những người xúc phạm ta, lừa dối ta tan xương nát thịt. Cũng có thể ta sẽ biến thành một kẻ bị thù hận làm mù quáng, thành người mất hết lương tri, ta làm bạn với cô độc vì báo thù đại hận. Ta có thể không có tình yêu, cũng không thể làm một hành động nhu nhược, thấy được rõ bộ mặt của nhân thế..." Dừng một chút, Ôn Đình Trạm mới nói: 
"Nhưng bất kể như thế nào, ta cũng không thể làm một người sạch sẽ. Người bình thường như nàng sạch sẽ từ trong tâm hồn, thế gian này thực sự quá ít. Vì vậy phần sạch sẽ này cực kỳ quý giá, ta nguyện dốc hết tất cả để bảo vệ."
Còn có một điểm nữa Ôn Đình Trạm không nói đến, cậu không phải người tu luyện, cậu không sợ thiên đạo luân hồi, cũng chẳng quan tâm đời sau như thế nào. Cậu chỉ biết là cả đời này cậu là một người đàn ông sống vì Dạ Dao Quang. Còn cô không giống như vậy, cô là người tu luyện, nhân quả đối với cô quá mức hà khắc.
Dạ Dao Quang không còn gì để nói, cô nghiêng đầu tựa trên bờ vai cậu nhìn tuyết rơi dày như lông ngỗng. Không lời nói nào có thể mô tả trái tim nóng bỏng của cô hôm nay. 
Suốt một đêm, bọn họ ở trên cây ngô đồng rụng trơ, tựa sát vào nhau yên ắng lặng lẽ thưởng thức một đêm tuyết. Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành ngăn chặn khí lạnh, mãi đến khi hừng đông, cô mới nhắm mắt lại, ngủ quên trên vai cậu.
Ôn Đình Trạm ôm cô như hoa tuyết bay đáp xuống không một tiếng động, cẩn thận từng li giống như bảo vật dễ vỡ. Cậu ôm cô trở về phòng đặt trên giường, sau đó nằm bên cạnh người cô, ôm cô ngủ.
Ngủ một giấc đến chiểu sau khi tuyết ngừng rơi mới tỉnh lại. Sau khi rửa mặt súc miệng hai người đi ăn trưa, sau đó đi tìm Tuyên Lân. Đúng lúc Mạch Khâm cũng ở đó, dường như vừa mới bắt mạch cho Tuyên Lân. 
"Tuyên công tử khôi phục cực kỳ tốt, nếu tiếp tục bình phục như vậy, tất nhiên chưa tới năm năm có thể bình phục như người bình thường." Mạch Khâm thấy Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng tới, nhân tiện nói:
"Ta vừa mới xem qua đơn thuốc Doãn Hòa kê, dùng thuốc cực kỳ tốt, đều là thức ăn làm thuốc."
"Chẳng lẽ không phải công lao của ta lớn nhất sao?" Dạ Dao Quang nở mày. 
"Đương nhiên công lao của Dao Quang lớn nhất." Mạch Khâm nghe cũng đúng.
"Không biết Minh Quang còn phải kỵ đồ khô, nóng, lạnh, mát hay không?" Bởi vì ngũ tạng của Tuyên Lân bị tổn hại nên các đồ ăn trên kiêng kỵ rất nhiều khiến bọn họ cũng dưỡng sinh theo. Chẳng qua đã lâu không ăn thịt dê bò, đặc biệt là mấy ngày này, Dạ Dao Quang có chút thèm ăn.
"Đồ khô, nóng, lạnh, mát nên ăn ít nhưng cũng không thể không ăn. Như hôm nay lạnh, ăn chút đồ ăn có tính nóng là ngon nhất, cũng vô cùng tốt với cơ thể. Tuyên công tử thỉnh thoảng ăn một bữa đương nhiên là không đáng ngại." Mạch Khâm gật đầu nói. 
"Vậy ta sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ, đêm nay cho mọi người ăn uống no nê." Dạ Dao Quang tung tăng mặc kệ ba người đàn ông, chạy vào phòng bếp tìm Bách Lý Khởi Mộng.
Mấy ngày trước đây bọn họ xem sự biến đổi của trời đất đã tích trữ rất nhiều lương thực. Trọng Nghiêu Phàm đối với Bách Lý Khởi Mộng thì khỏi nói, vẫn còn cất giữ đồ ăn trong một hầm băng. Bách Lý Khởi Mộng lại niêm phong một tầng linh khí, các thứ đặt ở bên trong được bảo quản tươi nguyên còn hơn tủ lạnh của kiếp trước. Dạ Dao Quang lôi ra từ bên trong một con sơn dương để người hầu rửa sạch, tự mình cắt miếng, tự mình nấu canh, tự mình trộn gia vị. Cô làm bánh hấp làm món chính, còn ủ nóng một bình rượu sữa ngựa.
Bách Lý Khởi Mộng ở bên cạnh nhìn rất chăm chú, dường như mỗi một chi tiết nhỏ của Dạ Dao Quang đều ghi lại. Dạ Dao Quang vừa nấu canh vừa nói: "Sao tỷ muốn học lén vậy?" 
Bách Lý Khởi Mộng cũng không xấu hổ, thản nhiên nói: "Ta cũng muốn học luôn cách làm thức ăn, không như thế thì sau này không xử lý được."
Bách Lý Khởi Mộng đang nỗ lực học kỹ năng cần thiết của người phụ nữ bình thường. Chính nàng cũng mời hai nữ phu tử dạy nàng học chữ, cầm kỳ thư họa và nữ công. Chẳng qua cuối cùng nàng chọn bỏ học nữ công, chỉ học lựa chọn vật liệu may mặc, phân biệt vật liệu may mặc. Có những cách may mặc nào, có những cách may đặc biệt ra sao, học xong xem xét thưởng thức. Những điều này đều là vì sau này ở cùng một nhà với Trọng Nghiêu Phàm, làm phu nhân của hắn không đến mức phải ra ngoài xã giao nhưng sẽ không thể hòa nhập với những người khác trong gia quyến được.
Nhất là sau khi Dạ Dao Quang đến, nàng rất ít khi tìm lại phu tử cũ mà quấn lấy Dạ Dao Quang học tập các kiến thức. Dạ Dao Quang thực ra không hiểu nhiều lắm, nhất là chuyện đối nhân xử thế này. Ấu Ly thì không biết vô tình hay cố ý, từ một năm trước lại thỉnh thoảng nhắc nhở cô một chút. Dạ Dao Quang ghi nhớ kỹ, vì vậy lại nói cho Bách Lý Khởi Mộng những chuyện này đến mức Bách Lý Khởi Mộng tập viết cầm kỳ thư họa nữ công nấu nướng tuy chưa thể nói là tinh thông mọi thứ, nhưng chắc chắn đều học qua. Vì vậy Bách Lý Khởi Mộng ngày càng xin cô chỉ bảo thường xuyên, tình cảm của hai người cũng ngày càng khăng khít. 
Đối với Bách Lý Khởi Mộng, Dạ Dao Quang đương nhiên sẽ không che giấu, cô đang chần thịt dê, chú ý nồi canh nên cô nói cặn kẽ cho Bách Lý Khởi Mộng. Vốn dĩ thịt dê có mùi rất nặng, chần trong canh một lần dĩ nhiên chất thịt tươi mềm, lại chẳng còn chút mùi tanh. Đừng nói Bách Lý Khởi Mộng, ngay cả chú cháu Mạch Khâm, còn cả Ôn Đình Trạm và Tuyên Lân đều ăn no nê thỏa mãn. Cha con Càn Dương chỉ thiếu bưng nồi mà ăn!
Mọi người ở nhà Bách Lý Khởi Mộng hân hoan, ung dung, vui vẻ hết năm ngày. Sau năm ngày, mấy vị trưởng lão của Cửu Mạch tông cuối cùng đến đông đủ. Vì vậy, Mạch Địch cùng ba vị trưởng lão với Càn Đoái đi Ngũ Linh Đàm. Mạch Khâm cũng không cần nhiều, chỉ cần một giọt làm thuốc dẫn. Cho nên hai bên bàn bạc xong, đến lúc đó chia thành ba phần, Mạch Khâm, Càn Đoái với Dạ Dao Quang mỗi người một phần.
Ôn Đình Trạm không đi cùng, mà cùng Bách Lý Khởi Mộng với Dạ Dao Quang ở lại trong nhà, đợi bọn họ đi lấy Ngũ Hành Thủy, chờ Hàm Ưu đến mới rời đi. 
Vốn dĩ bọn họ đều cho rằng như vậy thì có thể né tránh Hàm Ưu. Nhưng có rất nhiều chuyện trong mệnh số bắt buộc phải có!
"Đổng Uyên! Ngươi rốt cuộc muốn truy đuổi ta đến khi nào!"
Giữa không trung, một giọng quát tháo lạnh lùng như tiếng sấm vang lên từ trên trời cuồn cuộn mà đến, nổ vang bên tai Dạ Dao Quang. Trong khoảnh khắc đó, não cô trống rỗng không thể kiểm soát được. Cặp mắt hoa đào trong sáng diễm lệ xâm nhiễm một chút huyết sắc... 
"Dao Dao!" Ôn Đình Trạm quá kinh hãi tiến lên trước, nhưng cậu còn chưa chạm vào Dạ Dao Quang, đã bị Dạ Dao Quang tản ra khí ngũ hành đánh văng ra.
Cũng may Bách Lý Khởi Mộng nhanh tay nhanh mắt, linh khí đầu ngón tay bay ra đỡ được Ôn Đình Trạm.
"Dạ cô nương..." 
Không đợi Tuyên Lân mở miệng hỏi gì, hai tròng mắt Dạ Dao Quang đỏ ngầu, hai tay ra sức bấu vào mặt bàn. Ánh mắt cô đỏ rực lúc sáng lúc mờ, năm đầu ngón tay móc vào bàn đá một cách hung hãn.
"Dao Dao..."
"Đừng tới đây!" Trong nháy mắt, Dạ Dao Quang rõ ràng khó có thể giữ được. Cô quát Ôn Đình Trạm muốn đi lên lần nữa, đôi mắt hoa đào ngẩng lên đầy huyết sắc bị cô cật lực ngăn chặn. 
"Khởi Mộng, dẫn bọn họ đi, nhanh lên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.