Chương trước
Chương sau
"Mẹ, trước hết chúng ta hãy gọi Lê thúc vào xem đã, mẹ muốn đánh muốn mắng, con trai đều theo người, người đừng hành hạ bản thân mình…" Đây là người thân duy nhất của hắn ngoại trừ hai chị gái đã gả đi. Nhìn mẹ suy yếu bất lực, khóe miệng dính máu dựa vào cửa mà mắt Vân Phi Ly hoảng loạn.
"Con sợ gì chứ? Chẳng lẽ con không hy vọng ta chết sớm sao?" Vân phu nhân cười lạnh:
"Vì sao ban đầu ta không cứu ba người ca ca của con, mà lại là con! Con mới là kẻ đáng chết nhất, vì sao người chết không phải con!" 
"Mẹ…"
"Im miệng!" Vân phu nhân như phát điên ngắt lời Vân Phi Ly:
"Đừng có gọi ta là mẹ, ta không có đứa con trai độc ác như ngươi vì một đứa con gái mà hại chết cha mình, anh mình!" 
Lòng Vân Phi Ly sợ hãi, hắn “phịch” một tiếng quỳ gối trước mặt Vân phu nhân, nghiêm chỉnh dập đầu: "Mẹ, cha và anh qua đời là nỗi đau trong lòng người, cũng là vết thương trong lòng con trai, mẹ nói gì con trai cũng không dám cãi lại, nhưng sao mẹ có thể nói là con trai hại chết cha và anh."
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Ánh mắt Vân phu nhân lạnh lẽo như có độc:
"Nếu ngươi không làm mất đá Nữ Oa, cha ngươi làm sao có thể bị đá Nữ Oa dụ dỗ làm cho tẩu hỏa nhập ma, sao có thể tự tay giết chết ba người anh của ngươi, sao có thể cầu xin ta giết ông ấy. Đầu sỏ gây ra tất cả tội lỗi chính là ngươi, là ngươi! Là ngươi vì một đứa con gái hại chết cha và các ngươi, hại ta trở thành góa phụ, hại ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hại toàn bộ Phiêu Mạc Tiên tông trở thành trò cười cho thiên hạ!" 
"Mẹ, con tuy làm mất một viên đá Nữ Oa nhưng cũng mang về một viên, chuyện này căn bản không phải do đá Nữ Oa, mà là bản thân bí pháp đó…"
"Câm miệng!" Vân phu nhân nhào lên, hai tay túm lấy vạt áo Vân Phi Ly, khuôn mặt tái nhợt lại càng lạnh lùng, đôi mắt như bị máu tươi nhiễm đỏ nhìn thẳng vào Vân Phi Ly:
"Tam thúc của ngươi đã nói, đó là một viên đá Nữ Oa giả. Nếu là đá Nữ Oa thật, cha ngươi anh ngươi sao lại phải chết? Ngươi đến giờ vẫn còn giảo biện, vẫn còn nói đỡ cho đứa con gái kia, ngươi không sợ nửa đêm nằm mơ, cha ngươi anh ngươi hóa thành quỷ tới tìm ngươi sao!" 
Vân Phi Ly há miệng, nhìn người mẹ đã sắp phát điên, cuối cùng lại lựa chọn im lặng. Nếu hắn vẫn cứng rắn giải thích tiếp, chỉ e sẽ bức mẹ phát điên. Bí pháp là do tam thúc tìm ra, ông ta đương nhiên muốn nói đỡ cho bí pháp của mình. Trước khi cha dùng đá Nữ Oa, mấy đại trưởng lão đều từng kiểm nghiệm, xác định chắc chắn rồi mới đưa cho cha sử dụng, sao hắn tin được nguyên nhân là do đá Nữ Oa đây?
Nhưng người trước mặt đây là mẹ của hắn, người phụ nữ đã từng dịu dàng, đoan chính, vô lo, vô nghĩ, hạnh phúc, sung sướng như thế. Có một người chồng một lòng một dạ với bà, có một đàn con hiếu thuận bên mình, lại là nữ chủ nhân của đệ nhất tiên tông, trước nay đều được mọi người hâm mộ. Nhưng ngày tháng đó của bà lại sụp đổ trong vòng một đêm, bà tận mắt trông thấy chồng mình phát điên giết chết ba đứa con yêu dấu của họ.
Hắn vĩnh viễn không quên được mẹ đứng chắn trước mặt hắn, con dao của cha không thể nào chém xuống được. Mọi người đều nói cha có thể có tu vi thần tốc là vì trái tim cha đã cho một người phàm, tới khi người phàm đó chết đi, cha đã có lục căn thanh tịnh, nếu không phải được truyền lại Phiêu Mạc Tiên tông, chỉ sợ cha đã xuất gia từ lâu. Nhưng chỉ có bọn họ biết cha thực sự yêu mẹ, nếu không đã không có bảy anh chị em bọn họ. Bởi vì cha yêu mẹ, nếu không cha sẽ không khống chế được tâm ma trong giây phút đó. 
Hắn vĩnh viễn không quên người cha thần thánh trong lòng hắn chật vật cầu xin mẹ giết mình, từng tiếng cầu xin ấy đến bây giờ hắn vẫn nhớ như in.
Hắn càng không thể quên lúc mẹ dùng vật đính ước mà cha tặng đâm vào ngực ông, khóe mắt chảy ra máu, mái tóc bạc trắng chỉ trong tích tắc.
Hắn biết rất rõ, mẹ có thể kiên trì đến bây giờ là vì Phiêu Mạc Tiên tông của cha, là vì hắn, nếu không mẹ đã không còn thiết sống từ lâu. 
"Mẹ, con trai biết sai rồi, cầu xin người hãy để Lê thúc đến xem bệnh cho người trước đã." Vân Phi Ly đã không dám nhắc đến một chữ Dạ Dao Quang nào nữa.
Vân phu nhân nhìn vẻ mặt đau đớn, trong mắt tràn đầy sự cầu khẩn của con trai, ôm chặt con trai của mình khóc òa lên. Con trai của bà, ba năm nay chịu đựng biết bao đau đớn nước mắt, bà còn có thể tìm hắn trút giận nhưng hắn có đau có bị thương cũng phải cắn răng nhịn xuống bởi vì hắn là hy vọng của Phiêu Mạc Tiên tông, là tông chủ của Phiêu Mạc Tiên tông. Từng câu từng chữ của hắn đã không còn đại diện cho Vân Phi Ly, mà là đại diện cho Phiêu Mạc Tiên tông trong mắt mọi người.
Vân Phi Ly đau đớn nhắm mắt lại, ôm lấy người mẹ yếu ớt, dịu dàng dỗ dành: "Mẹ, bây giờ con đi gọi Lê thúc được không…" 
Đôi mắt thấm đầy nước mắt của Vân phu nhân đột nhiên trở nên sắc bén: "Tiểu Thất, con phải báo thù cho cha và anh con!"
Mặt Vân Phi Ly sợ đến mức biến sắc: "Mẹ…"
"Sao hả, ngươi không muốn?" Hai mắt Vân phu nhân toát ra tử khí. 
"Ngươi muốn bảo vệ đứa con gái kia?"
"Mẹ, lúc đầu là con tự nguyện cứu Dạ cô nương, là Hư Cốc chân quân dẫn chúng con vào địa cung, nếu Dạ cô nương gặp bất trắc, đừng nói đến Đá Nữ Oa, ngay chính con cũng chưa chắc ra được khỏi địa cung." Vân Phi Ly giảng giải đạo lí cho mẹ.
Trong lòng mẹ có hận, có đau, có oán, hắn cũng có. Có lúc những cảm xúc này sẽ khiến hắn phát điên, huống chi là người mẹ yếu ớt ấy. Mẹ cần một sự trút giận, nhưng tìm mãi không thấy, bây giờ… 
"Ngươi vẫn còn che chở cho nó!" Những lời khác Vân phu nhân căn bản không nghe vào, toàn bộ trong đầu của bà bây giờ là hình ảnh con trai chết thảm, chồng bà cả người nhuộm đẫm máu tươi…
Cảm nhận được sự thay đổi của mẹ, Vân Phi Ly vội vã trấn an: "Mẹ, Dạ cô nương… Dạ Dao Quang chính là cháu gái của Thiên Cơ chân quân, Phiêu Mạc Tiên tông chúng ta sao có thể đối kháng nổi với duyên sinh quan? Cho dù cộng thêm Qua Vụ hải cũng không ứng phó nổi. Mẹ, người chắc chắn cũng không hy vọng Phiêu Mạc Tiên tông mà cha khổ tâm gây dựng lớn mạnh bị hủy trong tay con, kể cả cha ở trên trời có linh thiêng, tất cũng không muốn thấy cảnh đó."
Vân Phi Ly chỉ có thể dùng biện pháp vòng vèo như vậy để khuyên ngăn mẹ của mình, hắn thật sự không thể lại kích thích mẹ mình, nếu không hắn sẽ khiến người mẹ thân nhất tức chết mất. 
Quả nhiên, nhắc đến Phiêu Mạc Tiên tông, Vân phu nhân đã lí trí trở lại: "Đúng, chúng ta không thể lấy cứng chọi cứng, chúng ta phải từ từ nghĩ cách."
"Vâng, mẹ à, chúng ta để Lê thúc điều dưỡng cơ thể mẹ cho tốt rồi lại cùng nhau nghĩ biện pháp khác được không." Vân Phi Ly khẽ dỗ dành.
Lần này coi như đã dỗ được Vân phu nhân. Vân Phi Ly vội vàng gọi y sư của Phiêu Mạc Tiên tông bọn họ tới, ở cạnh Vân phu nhân đến tận khi Vân phu nhân ngủ. Nghe thấy y sư liên tục dặn dò không thể để mẹ bị kích thích, Vân Phi Ly đưa tay xoa huyệt Thái Dương, trực tiếp đi tìm Qua Vô Âm. 
"Ta nghĩ lại rồi, chúng ta mau chóng thành hôn thôi." Vân Phi Ly nói với Qua Vô Âm.
Nếu Qua Vô Âm đã một lòng chân thành với Dạ Dao Quang, sớm cưới Qua Vô Âm làm vợ, để Qua Vô Âm trông coi mẹ của hắn chính là lựa chọn tốt nhất. Hắn là chủ nhân một tông, cũng là một đứa con trai, đâu thể đề phòng mẹ của mình mọi lúc mọi nơi được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.