Chương trước
Chương sau
Trận cuồng phong ấy lại tựa như pháp khí, pháp lực vô biên.
Từng lớp khí ngũ hành di chuyển trong người Dạ Dao Quang đều bị trận cuồng phong ấy phá nát. Cô hiểu rõ một khi khí hộ thể của cô bị phá hết, e rằng sẽ đến lượt cơ thể cô bị phá thành từng mảnh nhỏ.
Tiếp tục như vậy chỉ có thể ngồi chờ chết. 
Đột nhiên, một dòng máu ấm áp bắn lên mặt Dạ Dao Quang, mùi máu tươi theo đó tản ra. Dạ Dao Quang nhìn thấy cơ thể của Càn Dương tu vi vẫn còn đang ở Nguyên Anh kỳ bị chém ra từng vết máu nhỏ, y phục đã rách, mà chỗ cô dùng Thần Ty trường lăng bao lại vẫn không bị gì!
"Nhóc con, mau buông tay, cả người con toàn máu me làm bẩn cả áo choàng của ta rồi!" Càn Đoái sao lại không thấy Càn Dương đang gặp nguy hiểm cơ chứ, ông lập tức cao giọng gào lên, đồng thời muốn vận khí đẩy Càn Dương ra. Nhưng người đang nằm trên đầm nước, lực hút quá mạnh nên bây giờ ông căn bản không có sức đẩy Càn Dương ra, mà Càn Dương lại quyết không buông tay.
Trong lòng Dạ Dao Quang khẽ động, xoay người một cái, sức lực Càn Đoái và Càn Dương phải chịu đựng ở đằng trước để che cho cô cũng không lớn, thân thể của cô ở giữa không trung bay vòng theo trường lăng, bay vài vòng bao bọc chính mình thật kín. Cô duỗi tay nắm lấy thắt lưng Càn Dương, dùng sức nhấc hắn lên rồi xoay người vượt qua Càn Dương, duỗi tay túm lấy Càn Đoái. 
"Nghe khẩu lệnh của ta, ông và ta đổi chỗ." Dạ Dao Quang nói với Càn Đoái.
"Nam tử hán đại trượng phu, đại nạn há có thể để cho phụ nữ gánh vác? Ngươi dẫn nhóc con đi đi, chút gió này vẫn chưa giết được ta!" Miệng Càn Đoái vẫn xấu xa như thế:
"Nhanh chóng rời đi, sư đồ các ngươi đừng làm tăng gánh nặng cho ta." 
Dạ Dao Quang cũng không buồn nói nhảm với người này, cô buông cánh tay thay Càn Dương túm lấy Càn Đoái, Càn Đoái liền rơi mấy tấc xuống dưới chỉ khoảng mấy tấc mà giày Càn Đoái đã bị vặn cho nát vụn. Nếu Dạ Dao Quang không kịp kéo ông ấy lại, đôi chân đó sợ rằng cũng khó giữ.
"Bây giờ thì sao? Ông còn cho rằng ông không chết được nữa không?" Dạ Dao Quang lạnh giọng chất vấn. Toàn thân Càn Đoái đều bao bọc bởi khí hộ thể Phân Thần kỳ, đến gần đầm nước thì không còn sức chống cự nào, dễ dàng phá tan khí hộ thể của ông, suýt nữa hủy hoại cả hai chân ông.
"Nếu ngay cả ta cũng không thể may mắn tránh khỏi, cô có bản lĩnh chạy thoát sao?" Càn Đoái hiếm khi nói năng nghiêm chỉnh. 
Dạ Dao Quang dùng ánh mắt cực kì ghét bỏ nhìn Càn Đoái nói: "Ông ngoài việc già hơn ta mấy chục tuổi, tu vi cao hơn ta hai cấp ra thì mạnh hơn ta chỗ nào? Nếu chỉ dựa vào ông, còn chưa đáng để ta mạo hiểm giúp đâu. Nói ít thôi, vận khí đi!"
Dạ Dao Quang nghiêm mặt quát lên, chiêu này học từ Ôn Đình Trạm, phô trương thanh thế trong lúc nguy cấp, người đang gặp nguy hiểm rất có thể vô thức làm theo những gì mình nói. Đây là một trong những bản năng của con người mà Ôn Đình Trạm nghiên cứu ra.
Quả nhiên, Càn Đoái vô thức bị khí thế của Dạ Dao Quang uy hiếp, thân thể theo bản năng làm theo chỉ thị của cô. Ngay lúc Càn Đoái vận khí, để bổ sung cùng ông ấy, Dạ Dao Quang cũng đồng thời vận khí có thể áp chế khí ngũ hành Kim, vừa hay tạo ra một vòng khí ngũ hành cùng Càn Đoái. Càn Đoái cảm nhận được Dạ Dao Quang có tới bốn loại khí ngũ hành thì trong lòng vô cùng hoảng hốt, đáng tiếc ông chưa kịp suy nghĩ, khí hộ thể của hai người đã hòa vào nhau. Khí ngũ hành hòa quyện và va chạm chốc lát, cuồng phong bốn phía bị kiềm lại, Dạ Dao Quang ngắm chuẩn thời cơ nhanh chóng đổi chỗ với Càn Đoái, đồng thời trở tay dùng một chưởng đánh bay cha con Càn Đoái ra ngoài. 
Mất đi hỗ trợ của cha con Càn Đoái, lực ngũ hành trong đầm lập tức càng thêm cuồng bạo, dâng lên mạnh mẽ. Dạ Dao Quang suýt nữa bị hút vào trong, cũng may cô phản ứng lanh lẹ, nhanh chóng mở trường lăng ra tạo thành một vòng bảo hộ ôm chặt lấy cô mới không bị bất cứ thương tổn gì.
Càn Đoái bị đập xuống đất rồi ngồi dậy, nhìn thấy cảnh này không nhịn được nói với Càn Dương: "Sư phụ của con thế mà lại có tứ linh căn, người sư phụ này xứng đáng để con bái!"
Càn Dương một tay đẩy Càn Đoái ra, chạy đến bên đầm nước lo lắng nhìn Dạ Dao Quang. Không biết vì sao, sau khi chỉ còn một mình Dạ Dao Quang, cuồng phong bốn phía tựa như hội tụ toàn bộ lên người Dạ Dao Quang, trong lớp lớp cuồng phong chồng lên nhau cũng có thể nhìn ra một tầng sức mạnh màu xám nhạt đang không ngừng bao Dạ Dao Quang lại. 
"Dao Dao." Trận cuồng phong vừa dừng, Ôn Đình Trạm cũng xông ra từ trong sự bảo hộ của Kim Tử, nhìn Dạ Dao Quang trên đầm nước mà mặt biến sắc.
"Yên tâm đi, không chết được đâu." Càn Đoái châm chọc nói.
"Cha..." Càn Dương quay lại nhìn Càn Đoái, tức đến mức đỏ mặt tía tai: 
"Sư phụ con nếu có chuyện gì, con, con cũng không sống nữa! Con sẽ để cha không có đứa con trai nào bên cạnh trước lúc lâm chung!"
Càn Đoái giơ ngón út lên ngoáy tai: "Không phải ông đây không sinh được thằng nhóc như con, muốn chết thì cứ đi chết đi."
Càn Dương bị Càn Đoái làm cho tức chết, lòng bàn tay vận khí tung một chưởng vào Càn Đoái. Càn Đoái chưa từng nghĩ tới đứa con trai hiền lành này của ông cũng biết nổi giận, hơn nữa một khi thực sự ra tay, người đã hao tổn không ít khí ngũ hành như ông lúc phát hiện ra muốn tránh thì đã muộn, chỉ có thể miễn cưỡng vận một luồng khí ngăn cản. Cuối cùng vẫn không chuẩn bị đầy đủ, bị một chưởng của Càn Dương đánh ngã xuống đất. 
"Hừ." Càn Dương giận hừ hừ quay đầu nhìn về phía đầm nước, miệng nguýt dài.
Nhưng thấy Dạ Dao Quang đã ngồi khoanh chân lại lơ lửng giữa không trung, từng trận cuồng phong cuốn quanh Dạ Dao Quang từ từ dịu xuống, càng ngày càng yếu đi.
"Đây, đây là bị sư phụ hút rồi à?" 
Dạ Dao Quang thật sự đang hấp thụ khí ngũ hành, khí ngũ hành trong này vô cùng tự nhiên, bên trong ẩn chứa không ít tạp chất vô hình có thể giết chết người tu luyện nhưng cô lại phát hiện Thần Ty trường lăng đã trở thành một lớp lọc. Cộng thêm phương pháp tu luyện chỉ mình cô có, từ những biến hóa thủ quyết của cô, lực ngũ hành từ đầm nước phóng ra với sức tấn công mạnh đã thẩm thấu qua Thần Ty trường lăng, lơ lửng xung quanh cô chính là khí ngũ hành tinh khiết.
Phát hiện này khiến cô vô cùng vui vẻ, vốn cô vừa mới lên cấp, đúng lúc đang cần củng cố nên lúc ở trên thuyền mới có thể bỏ lỡ một bảo vật đáng tiếc như vậy, đang định mấy ngày nữa tìm trên núi Tam Tiên xem có gì có thể dùng tạm không. Bây giờ thực sự là lúc buồn ngủ lại được tặng gối đầu, đối với cô mà nói, nhiều khí ngũ hành như vậy chính là vật bồi dưỡng tốt hơn bất kì linh vật nào dành cho người tu luyện ngũ hành như cô.
Cùng với mỗi lớp khí ngũ hành Dạ Dao Quang hấp thụ sau khi được lọc, trận cuồng phong cũng dần dần bị tiêu tán hoàn toàn. Lợi thế của việc tu vi lên đến Hóa Thần kỳ chính là nhìn thấy khí ngũ hành quá nhiều vẫn dám thu nạp hết vì thứ mà cô bắt đầu rèn luyện bây giờ không còn là cơ thể, mà là thần thức, thần thức không có thể tích. Không sợ bị choáng ngợp, nhiều hơn nữa cũng có thể thu nạp hết, chưa dùng đến thì cứ để đó đã. 
Cho nên Dạ Dao Quang cứng rắn thu nạp tất cả khí ngũ hành tinh khiết do trận cuồng phong hóa thành vào cơ thể, đợi đến khi cô mở mắt ra, cô không nhịn được vui mừng cuống quýt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.