Chương trước
Chương sau
Còn về Huyện lệnh huyện Phủ, đã trở thành người gia tộc bỏ đi, mẫu thân huynh đệ tỷ muội của ông ta đều phải nghe theo phụ thân, ông ta không nghe theo không được. Bây giờ giao Thái Bành cho ông ta, tất nhiên ông ta sẽ không dám động đến Thái Bành. Về những người khác, Trương thượng thư đã nhận tội, kế hoạch không thể tiếp tục, trừ phi não bọn họ có vấn đề mới dám mạo hiểm giết Thái Bành hãm hại Trương thượng thư.
Vì vậy, Ôn Đình Trạm hóa giải nguy cơ cho Thái Bành dễ như trở bàn tay.
Gian lận thi cử, hoàng thượng tất nhiên rất giận dữ, có điều vì người xử sự mềm mỏng, Chử đế sư nói rõ ngọn ngành cho hoàng thượng, Trương thượng thư nhận tội rất thành khẩn, mà con trai ở bên ngoài sao cha mẹ có thể quản thúc kỹ được? Hoàng thượng không xử nặng Trương thượng thư, ông ta chẳng qua vì không dạy được con nên phạt một năm bổng lộc, đánh hai mươi trượng. Huyện lệnh huyện Phủ bị cách chức, cha con bị đưa đi lưu đày, tài sản bị tịch thu, quan thu bài giúp gian lận cũng bị xử chém ngay lập tức. Thái Bành bị đánh năm mươi trượng, bãi bỏ công danh, vĩnh viễn không được tham gia thi nữa. 
Những người còn lại vì lần này mà muốn tránh cũng không tránh được, Bố chánh sứ và Đề hình án sát sứ vì quản người không nghiêm nên bị khiển trách chứ không dính líu đến những người khác. Hành vi gian lận của hai người chỉ là hành vi cá nhân, đợt khoa cử lần này liên lụy đến quá nhiều thí sinh, hoàng thượng cũng không bắt buộc phải thi lại. Tất cả đều trong dự đoán của Ôn Đình Trạm.
"Người hối lộ và người nhận hối hộ, một kẻ thì bị lưu đày, một kẻ thì bị xử chém." Dạ Dao Quang cảm thấy hoàng thượng xử lý những chuyện khác còn ổn, nhưng việc lần này lại có chút không công bằng.
"Cha con Trương gia mặc dù xuất thân bình thường nhưng cũng được coi là trưởng thành trong nhung lụa, lưu đày bọn họ như vậy chẳng khác nào sống không bằng chết, gian lận lần này nếu kẻ nhận hối lộ không bị cám dỗ bởi tiền tài thì việc này làm sao mà thành?" Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng khuyên nhủ. 
"Hoàng thượng là một minh quân."
"Trong triều ắt có người làm được việc, chàng chắc chắn là qua vài năm nữa cha con Trương gia sẽ không được đón về?" Dạ Dao Quang hoài nghi nói.
"Không thể nào." Ôn Đình Trạm lắc đầu khẳng định. 
"Triều đình xưa nay luôn coi trọng thi cử, cứ ba năm một lần ngân sách cho chuyện thi cử luôn rất nhiều, điều này có thể nhìn thấy được. Cha con Trương gia phạm phải tội lớn, bao con mắt nhìn vào, đừng nói là đón trở về, chỉ sợ Trương thượng thư muốn giúp cũng không dám. Sức khỏe của ông ta dù có thế nào thì cũng sắp bóng ngả về tà, vị trí Thượng thư bây giờ có biết bao người dóm ngó. Trải qua chuyện này, Trương thượng thư càng không dám đi sai đường.
Lúc này tâm tình Dạ Dao Quang mới cảm thấy thoải mái, cô vô cùng chán ghét các mối quan hệ chính trị hiểm ác kia. Cô lại vui vẻ đắm chìm vào công việc của mình, đột nhiên bận rộn, mỗi ngày đều dành thời gian để may đồ cưới, chuẩn bị cho hôn lễ của Văn Du rồi chuẩn bị đồ để đi du ngoạn với nhau. Mặc dù có rất nhiều chuyện Ấu Ly đã sắp xếp ổn thỏa nhưng Dạ Dao Quang bỗng nhiên lại có hứng thú đi hỏi kiểm tra lại một lượt.
Đến giữa tháng chín, Lục Vĩnh Điềm cuối cùng cũng đến, lúc đến còn đi cùng Tiêu Sĩ Duệ. 
"Sao đệ lại tới?" Nhìn thấy Tiêu Sĩ Duệ, Dạ Dao Quang vô cùng ngạc nhiên.
Năm nay Tiêu Sĩ Duệ mười tám tuổi, hai năm nữa là hai mươi rồi, trong ba tháng bị gọi về, nghe nói hoàng thượng đã bắt đầu để hắn tiếp xúc với việc chính sự. Dạ Dao Quang tính đợi đến lúc thi Hội, Ôn Đình Trạm vào Đế đô mới tới thăm hắn.
"Dao tỷ tỷ không muốn gặp ta sao?" Tiêu Sĩ Duệ tủi thân nói. 
Nửa năm không gặp, Tiêu Sĩ Duệ đã trưởng thành lên nhiều, vất vả trong quân đội rồi đến học viện bốn năm đã làm làn da trắng của hắn trở nên rám nắng nhưng Dạ Dao Quang vừa nhìn là nhận ra hắn ngay.
"Được rồi, ta đâu có ghét bỏ gì đệ chứ?" Miệng Dạ Dao Quang nói vậy nhưng nét mặt lại biểu hiện rõ sự ghét bỏ.
"Đệ không phải bận chuyện công vụ sao? Ta chẳng qua là tò mò mà thôi." 
"Cũng chẳng phải chuyện to tát gì, ta đã xin hoàng gia gia cho nghỉ một tháng rồi." Tiêu Sĩ Duệ híp mắt cười.
"Có thể coi là ta được nghỉ xả hơi, nửa năm này thật sự rất bận, ta còn được mấy thúc thúc giúp đỡ. May mà Bát hoàng thúc còn có lương tâm, nhớ đến ân cứu mạng của Doãn Hòa, chẳng những không biến ta thành tên sai vặt, còn âm thầm giúp ta một tay, chứ nếu không thì ta thảm rồi!"
"Hắn có lương tâm? Chẳng qua là hắn nợ ân tình thôi!" Dạ Dao Quang cười lạnh nói, sau đó cô véo tai Tiêu Sĩ Duệ, nghiêm khắc cảnh cáo: 
"Ta nói cho đệ biết, mặc dù bây giờ hắn không làm ra chuyện gì là bởi vì chúng ta nắm được thóp của hắn! Đệ cũng đừng vì hắn tốt với mình mà đi móc tim móc phổi cho hắn, nếu đệ dám gần gũi với hắn thì đệ xem ta sẽ chỉnh đốn đệ thế nào!"
Ninh An Vương rõ ràng đã đồng ý sẽ đưa thuộc hạ cho Ôn Đình Trạm, vậy mà khi quay lại Đế đô, vì đối phương nắm được chứng cớ trong tay nên hắn lại không giữ lời. Cũng may là da mặt hắn không dày, không đối phó với Tiêu Sĩ Duệ.
"Ui da, đau đau!" Tiêu Sĩ Duệ vội vàng cứu lỗ tai của mình. 
"Dao tỷ tỷ, ta đâu có ngốc đến mức đó?"
Tiêu Sĩ Duệ xoa lỗ tai, vẻ mặt tủi thân. Hắn cảm thấy mình bị Dạ Dao Quang soi ra tật xấu, nếu đổi là một người khác, đừng nói là động tay động chân với hắn, chỉ cần nói lời bất kính, hắn sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết. Nhưng vì đây là Dạ Dao Quang nên hắn sẽ không tức giận, làm hắn suýt nữa nghi ngờ hắn có suy nghĩ không trong sáng với Dạ Dao Quang, nhưng hắn chắc chắn rằng mình không bao giờ có!
"Thực ra mà nói, cách hắn che chở cho Tiêu Sĩ Duệ, ta rất thích." Ôn Đình Trạm biết Dạ Dao Quang hận thấu xương kẻ ban đầu bắt buộc cậu phải đi Lưu Cầu, ngay cả việc Ninh An Vương bao che cũng khiến cô căm ghét, chỉ cần vừa nhắc đến là cô nổi giận nên phải nhanh chóng giúp cô hạ hỏa. 
"Các người cứ nói chuyện đi, ta đến phòng bếp chút." Dạ Dao Quang nói xong là thôi, biết Tiêu Sĩ Duệ chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói với Ôn Đình Trạm, dù sao những chuyện này cô cũng không có hứng thú, cũng không tò mò, thà để cho họ tự nói chuyện với nhau.
Cứ thế Tiêu Sĩ Duệ và Lục Vĩnh Điềm ở lại Ôn trạch. Lục Vĩnh Điềm trở nên vô cùng hiếu học, cả ngày cứ quấn lấy Tuyên Lân, mà Tuyên Lân lại không kém Ôn Đình Trạm chút nào, lại có thêm một Diệp Phụ Duyên rất biết đối nhân xử thế ở bên cạnh, Lục Vĩnh Điềm khi ở học viện học mãi không thông suốt cuối cùng cũng mở mang được. Mặc dù nói đi một ngày đàng học một sàng khôn nhưng cũng cần phải có chăm chỉ bù đắp, không giống kiểu nhìn rau gắp thịt, đọc sách chút là đau đầu nên sức mạnh của tình yêu là vô cùng lớn. Đặc biệt Tiêu Sĩ Duệ mang đến một tin tức, hoàng thượng rõ ràng đã cự tuyệt suy nghĩ của mẫu thân Trác Mẫn Nghiên, hiện tại mẫu thân của nàng đang khẩn trương tìm đối tượng môn đăng hộ đối tài giỏi đẹp trai cho nàng, dù sao thì Trác Mẫn Nghiên cũng đã mười sáu tuổi rồi.
Lục Vĩnh Điềm như được kích thích, ra sức cố gắng hơn bình thường. 
Mãi cho đến ngày mười một tháng mười, ngày thứ hai sau yết bảng, Ôn trạch bị tiếng chiêng trống gõ inh ỏi, hóa ra là nha dịch từ nha môn đến báo tin mừng. Ôn Đình Trạm không phụ sự mong đợi của mọi người đã đỗ Giải nguyên. Cả thôn Đỗ Gia đều sục sôi, tất cả mọi người ai nấy đều vui mừng tựa như người đỗ Giải nguyên là mình vậy.
Ngày hôm đó Ôn trạch thi nhau có người đến gõ cửa, so với việc phong tước lần trước còn kinh khủng hơn, cho dù là đại gia tộc quận Dự Chương cũng phái người cưỡi ngựa đến đưa lễ vật chúc mừng. Nhưng đối với tất cả các lời mời, Ôn Đình Trạm đều lấy lý do muốn lên tận phủ thành để đáp lễ quan chủ khảo, bái tạ Bố chánh sứ đại nhân để khước từ.
Vì muốn được yên bình, chiều ngày hôm đó cậu liền kéo Dạ Dao Quang lên phủ thành một chuyến. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.