Chương trước
Chương sau
Hơn nữa những tên sơn tặc này xem ra không phải là sơn tặc bình thường.
Cho dù Ôn Đình Trạm không nói những lời này thì Dạ Dao Quang cũng sẽ nghĩ đến. Cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao Ôn Đình Trạm lại hao tâm tốn sức cứu Thái Bành. Theo quan điểm của Ôn Đình Trạm, bất luận Thái Bành vì nguyên nhân gì mà gian lận hay bị uy hiếp đều là bán đứng nguyên tắc và ba chữ người đọc sách, về chuyện này thì Ôn Đình Trạm hết sức cố chấp. Nếu Thái Bành đơn giản chỉ là bị diệt khẩu, e rằng Ôn Đình Trạm sẽ không tận tâm tận lực, nhiều lắm cũng chỉ băng bó cho Thái Bành, xác định không chết được thì sẽ ném hắn ở nơi có người lui tới.
Vì vậy Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang chỉ có thể ở trong động đợi đến khi vết thương của Thái Bành khỏe rồi mới khởi hành đi. Lúc này Ôn Đình Trạm ra lệnh Vương Nhất Lâm áp giải mấy tên thổ phỉ về phủ. Bọn họ hiện đang ở huyện Phủ, cách nhà nhanh cũng cưỡi ngựa một ngày. Lúc trước Dạ Dao Quang vẫn không hiểu dụng ý của Ôn Đình Trạm, chỉ nghĩ những người đi theo thì không thể để bọn họ chết, còn lo ăn uống của bọn họ nữa. 
"Dao Dao, có cách nào bày một trận pháp khiến người khác không tìm được nhà gỗ này không."
Đợi đến khi đuổi Vương Nhất Lâm đi, Ôn Đình Trạm hỏi Dạ Dao Quang.
"Dễ thôi mà." 
Đối với Dạ Dao Quang mà nói, chuyện này quá dễ, cô vừa quan sát xung quanh vừa nói: "Có người sẽ đến tìm chúng ta sao?"
"Nếu đúng như ta đoán, có vài người chỉ sợ đợi không được."
Ôn Đình Trạm nói. 
Dạ Dao Quang gật đầu: "Nếu nơi này không phải là địa bàn của bọn họ, chắc cũng không dám làm lớn chuyện, cũng phải mất thời gian một hai ngày lục soát. Thời gian hai ngày cũng đủ cho vết thương của hắn ổn định lại."
"Ừ." Ôn Đình Trạm gật đầu:
"Ta đi săn một ít thú hoang." 
Lương thực cho một hai ngày này phải dự trữ, còn có thảo dược cho Thái Bành. Ôn Đình Trạm nói với Dạ Dao Quang một tiếng rồi xoay người đi về hướng núi.
Đợi Ôn Đình Trạm đi rồi, Dạ Dao Quang bấm ngón tay tính toán. Đúng lúc hôm nay là ngày Ất Dậu, ngày mai là ngày Canh Tuất, vậy thì bố trí một Ất Canh mười hai trận vậy.
Dạ Dao Quang nhanh chóng bắt tay vào, lúc này là giờ Giáp Thân, như vậy cửa sinh của Ất Canh mười hai trận Cấn Bát cung, chính bắc là may mắn, hình thành Phục cung cách, khi lá bùa và lục canh hợp thành cách thì đó chính là đại hung. 
Nếu Ôn Đình Trạm nói người đằng sau không tầm thường, vậy thì làm thêm một trận phòng bị nữa. Lỡ như bọn họ cũng đem theo người hiểu được trận pháp, đến lúc đó thì phiền phức rồi. Vì vậy Dạ Dao Quang không chút do dự bố trí thêm một bố cục đại hung, phá hỏng luôn cửa sinh giải trận pháp.
Đến khi Dạ Dao Quang bố trí trận pháp xong, Ôn Đình Trạm cầm một đống thảo dược, kéo một bao năm mươi ký theo đường cũ quay về. Cậu sửng sốt, cậu nhớ rõ ràng nơi này có con đường, sao bây giờ lại tìm không được. Cậu quay đầu nhìn một chút phía sau, cảnh vậy không sai. Nghĩ một hồi, Ôn Đình Trạm liền hiểu ra, đây là Dạ Dao Quang đã bố trí trận pháp theo yêu cầu của cậu.
Tâm tư cậu khẽ động, nhắm mắt không nhìn cảnh vật phía trước để không làm ảnh hưởng đến cảnh vật mà cậu đang hồi tưởng lại. Trong đầu cậu hiện lên con đường và vật, xác định rõ chỗ của mình, xác định chính xác hướng đi mới mở mắt ra. 
Dạ Dao Quang đang ngồi trước cánh cửa trong căn nhà, bưng một chén nước thì nhìn thấy Ôn Đình Trạm đang cách cô chưa đến hai mươi bước chân, cũng không lên tiếng nhắc nhở. Cô nhìn thấy cậu nhắm mắt liền biết cậu đang hồi tưởng lại, đợi sau khi Ôn Đình Trạm mở mắt, Dạ Dao Quang không khỏi nhướng mày, tốc độ nhanh thật.
Chỉ thấy Ôn Đình Trạm nhìn về phía trước rõ ràng là một thân cây nhưng không chút do dự đi lên phía trước. Thực ra cái cây đó là hình phản chiếu của một cái cây không xa chỗ đó, thoạt nhìn rất chân thực, thậm chí đụng vào cũng có cảm giác chân thực. Nhưng thực ra nó không tồn tại, trận pháp thì không thể tùy ý khuấy động được, một sơ sẩy thôi cũng sẽ bị vây ở trong đó.
Tiến độ của Ôn Đình Trạm không ngừng lại, bất luận nhìn thấy cái gì ở phía trước, bước đi của cậu đều vô cùng chắc chắn. Vượt qua tất cả cản trở, cuối cùng vào lúc bước đến trước mặt Dạ Dao Quang, trong ký ức của cậu thì bước đi này không có bất cứ vấn đề gì cả. Nhưng khi bước qua một bước này, cậu lại không thấy được căn nhà, dường như quay về nơi cũ, thấy được tất cả những cảnh vật mà mình mới đi qua, lập tức làm ký ức của Ôn Đình Trạm lộn hết lên. 
Nhìn Ôn Đình Trạm đang đứng ở trước mặt không đến ba bước, trong mắt cậu lóe lên vẻ kinh ngạc. Dạ Dao Quang không khỏi nở nụ cười nhẹ. Bởi vì khoảng cách rất gần, nghe thấy tiếng cười của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm lập tức biết được phương hướng của cậu. Cậu tiếp tục đi về phía trước hai bước, quả nhiên trước mắt đột nhiên sáng ngời, chính là ngôi nhà gỗ.
"Trận pháp kỳ môn bí hiểm khó lường, hôm nay được lĩnh giáo rồi." Ôn Đình Trạm nói.
"Chàng không rành kỳ đạo, có thể đi ra đã là khó lắm rồi, suýt nữa là chàng bị nhốt. Do muội đã chặn cửa sinh rồi." 
Dạ Dao Quang vừa nói vừa tiến lên trước cầm con hươu săn được, Ôn Đình Trạm bắt đầu sắp xếp dược liệu của cậu.
Buổi tối quả nhiên có người bắt đầu lục soát núi, cả đêm bốn lần tìm kiếm tới tới lui lui ở chỗ bọn họ. Ánh mắt Ôn Đình Trạm nhìn những người này trở nên sâu thẳm. Chờ đến khi ngày tiếp theo đi qua, Vương Nhất Lâm cưỡi xe ngựa quay lại đưa Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang và Thái Bành đi khỏi.
Lúc về đến nhà là buổi chiều, Tuyên Lân tự mình đón bọn họ ở bên ngoài. Hai năm, Tuyên Lân đã hoàn toàn không cần xe đẩy, hắn có thể đi như người bình thường nhưng thân thể vẫn còn yếu giống một người thân thể suy nhược vậy. 
"Minh Quang, đêm thu rất lạnh." Ôn Đình Trạm vào cửa liền dặn dò.
"Chỗ ở của mọi người làm gì có thu đông?" Tuyên Lân cười nói:
"Ta vẫn chưa ra khỏi cửa, gần đây cảm thấy thân thể bình phục rất nhiều, không sao." 
Tuyên Lân không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện. Ôn Đình Trạm cũng gật đầu, theo bọn họ đi vào gian phòng. Rửa mặt dùng bữa xong, bọn họ đi đến thư phòng.
"Tri phủ huyện Phủ có lai lịch rất lớn."
Tuyên Lân lấy một phong thư đã bóc đưa cho Ôn Đình Trạm: "Con vợ lẽ của Binh bộ Thượng thư, tiến sĩ mười một năm, ở Hàn Lâm Viện ba năm, ba năm trước đây mới làm Huyện lệnh huyện Phủ." 
"Binh bộ Thượng thư?" Ôn Đình Trạm biết sẽ dây dưa rất lớn nhưng không nghĩ đến dây dưa lớn như vậy.
"Binh bộ Thượng thư không phải là một người sơ suất."
"Lão Trương làm quan cũng không tệ lắm, xuất thân hàn môn. Lúc đầu ngay cả chức Huyện lệnh cũng không thể có. Từ một Huyện chủ bộ, làm quan bốn mươi năm, trải qua Huyện lệnh, may mắn lên đến Lễ bộ Thị lang, Binh bộ Thị lang, Hàn Lâm đại học sĩ, đến ba năm trước đây trở thành Binh bộ Thượng thư." Tuyên Lân giới thiệu đơn giản, sau đó nói: 
"Năm sau Trung thư lệnh dự định chiêu sinh người hiền đức."
"Mỗi một hai năm luôn luôn sẽ có tin đồn như vậy." Ôn Đình Trạm nói.
"Luôn có người tin, bách quan trong triều ai mà không muốn?" Tuyên Lân cũng cười nói. 
Cuối cùng Dạ Dao Quang cũng hiểu rõ nguyên nhân câu chuyện. Trung thư lệnh đã bảy mươi bốn tuổi, không tin cũng không được, Trung thư lệnh vừa có đức có tài, vị trí đứng đầu bá quan để trống như vậy, đương nhiên người có khả năng kế nhiệm nhất sẽ là lục bộ Thượng thư. Nhưng so với Sử bộ đứng đầu lục bộ, Hộ bộ cai quản tiền lương, thuế ruộng của thiên hạ cùng với Binh bộ quản lý hành chính quân sự, sức cạnh tranh của các bộ khác cũng rất rõ ràng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.