Chương trước
Chương sau
“Đại trưởng lão bảo đảm, ta đương nhiên tin tưởng đại trưởng lão. Nhưng cũng xin đại trưởng lão niệm tình tấm lòng lo lắng của ta, để ta vào vương cung.” Dạ Dao Quang vuốt cằm nói.
Cô cũng không muốn ở chỗ này, nếu chẳng may Hàm Ưu xuất quan trước, vậy chẳng phải cô sẽ rơi vào hang sói sao? Hơn nữa, cô vẫn muốn ở cùng Ôn Đình Trạm, trong lòng mới có thể kiên định được.
Hàm Minh do dự một chút rồi nói: “Hôm nay sắc trời đã tối, vẫn xin Dạ cô nương nghỉ ngơi một đêm trong tộc, sáng sớm ngày mai lão phu sẽ phái người đưa Dạ cô nương vào vương cung.” 
“Được, vậy làm phiền đại trưởng lão.” Mặc dù Dạ Dao Quang rất không muốn ở đây, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng không thể tránh khỏi thời gian này vì đây là lúc Mật Nhược tộc muốn động thủ, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Mặc dù Thái Hòa tộc và Mật Nhược tộc là hai tộc nhưng so sánh với Dạ Dao Quang, bọn họ mới là một nhà.
“Hàm Không, đưa Dạ cô nương và Mạch thiếu tông chủ đi nghỉ ngơi.” Hàm Minh lập tức căn dặn Hàm Không.
“Vâng.” Hàm Không nhận lệnh, xoay người làm một tư thế mời đối với Dạ Dao Quang: 
“Dạ cô nương, Mạch thiếu tông chủ, mời.”
Dạ Dao Quang và Mạch Khâm được Hàm Không dẫn vào gian phòng đã được thu dọn sạch sẽ. Vì khác biệt nam nữ, phòng của Dạ Dao Quang và Mạch Khâm không ở cùng một chỗ, mà lại hơi xa. Trong phòng, Dạ Dao Quang hoàn toàn không ngủ được. Nơi này là Mật Nhược tộc, là nơi nguy hiểm nhất đối với Dạ Dao Quang, giống như bên gối có một con hổ ngủ say khiến cô sao có thể yên giấc?
Dường như biết Dạ Dao Quang nhất định có một đêm không ngủ, qua khoảng nửa canh giờ, Dạ Dao Quang rửa mặt đơn giản xong liền có tiếng gõ cửa. Người tới không ai khác, chính là Mạch Khâm. 
“Biết muội chẳng lòng dạ nào mà ngủ được nên ta tới tìm muội nói chuyện phiếm.” Mạch Khâm cười đi vào phòng.
Dạ Dao Quang cũng không đóng cửa lại, hai người ngồi ở chiếc bàn gỗ tròn đặt đối diện cửa. Dạ Dao Quang rót trà cho Mạch Khâm, sau đó ngồi xuống: “Mạch đại ca, thân thể của huynh đã khỏe chưa?”
“Không còn đáng ngại.” Mạch Khâm biết Dạ Dao Quang đang nói chuyện hắn bị trúng độc. 
“Ở quỷ đạo trong địa cung bị nhiễm chút sát khí mới khiến độc bộc phát. Một năm nay ta đều điều dưỡng, bây giờ không phải ta vẫn bình thường ngồi bên cạnh muội đây sao?”
“Mạch đại ca còn thiếu những dược liệu gì?” Dạ Dao Quang cẩn thận nhìn Mạch Khâm một lượt rồi mới hỏi.
“Sau khi từ địa cung trở về, chỉ còn thiếu Ngũ Hành Thủy và Yêu Liên.” Nói đến việc này, đáy mắt vốn lãnh đạm của Mạch Khâm cũng hiện lên một tia sáng, hắn hy vọng có một thân thể hoàn toàn khỏe mạnh. 
“Năm sau chính là lúc Yêu Liên nở rộ, Ngũ Hành Thủy còn đang tìm.”
“Yêu Liên nở ở nơi nào?” Dạ Dao Quang vội vã hỏi.
“Yêu Liên ở Vạn Yêu cốc.” Mạch Khâm trả lời: 
“Vì sao muội lại đột nhiên có hứng thú với Yêu Liên? Muội không thể đến Vạn Yêu cốc, nếu muội muốn Yêu Liên, chỉ cần nói với ta.”
“Mạch đại ca, Yêu Liên có thể là vật cứu mạng của huynh, sao ta lại muốn chứ?” Dạ Dao Quang buồn cười nói:
“Ta chỉ là nghe Vô Âm nói Yêu Liên nở rộ ở chỗ có nhiều yêu khí, chỗ nhiều yêu khí này chỉ có chân quân mới có thể ngăn cản được, vì vậy ta dự định mời sư thúc giúp Mạch đại ca một tay.” 
Nghe vậy, ánh mắt Mạch Khâm sáng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang. Thấy Dạ Dao Quang có chút buồn bực nghi hoặc, mãi đến khi có chút không được tự nhiên, hắn mới thu hồi ánh mắt: “Dao Quang, cảm ơn muội.”
“Mạch đại ca đừng vội nói cảm ơn, giữa chúng ta không biết người nào phải cảm ơn người nào đâu.” Dạ Dao Quang lắc đầu bật cười:
“Mạch đại ca đã ba lần bốn lượt cứu ta, điều ta có thể làm vì Mạch đại ca cũng chỉ có thế thôi. Ta luôn xem Mạch đại ca là bằng hữu tốt nhất, người thân thân thiết nhất. Sau này bất kể ta có yêu cầu gì hay Mạch đại ca giúp ta điều gì, ta cũng sẽ không nói cảm ơn nữa, là người thân thì không cần khách sáo. Cho nên, ta hy vọng Mạch đại ca cũng vậy.” 
Những lời này làm trái tim Mạch Khâm nhất thời vừa lạnh vừa nóng. Lạnh đương nhiên là vì giữa bọn họ sợ rằng chỉ có thể như vậy, hắn là người tu hành, tuy hắn không tinh thông đoán số mệnh qua tướng mạo nhưng lại biết Dạ Dao Quang và hắn cho tới bây giờ vẫn là vô duyên. Đã như vậy cũng không cần tăng thêm phiền hà cho cô, nếu đâm thủng lớp giấy này, bọn họ sẽ không thể thản nhiên đối mặt. Chi bằng giống như cô nói, không làm được tình nhân thì trở thành người thân vậy.
Yêu cô là chuyện thiên trường địa cửu của một mình hắn, đâu cần tuyên cáo thiên hạ?
Còn nóng đương nhiên là vì vị trí đặc biệt của hắn trong lòng cô. Vị trí này không giống với Ôn Đình Trạm, cũng không người nào có thể thay thế được. Hắn lần đầu tiên động lòng, hắn không biết người khác đối xử với người con gái mình yêu thương lại không yêu mình như thế nào nhưng Mạch Khâm hắn cũng có sự kiêu ngạo của chính mình. Nếu không có được tình yêu nam nữ của cô, vậy thì nhận hoàn chỉnh một phần tình thân khác cũng được. Như vậy, cho cô, cho hắn, cho người cô yêu đều là kết cục tốt nhất, viên mãn nhất. 
“Mạch đại ca, huynh đang nghĩ gì vậy?” Thấy ánh mắt Mạch Khâm tuy đang nhìn cô nhưng lại có chút xuất thần, Dạ Dao Quang không khỏi lo lắng hỏi.
Nháy mắt một cái, Mạch Khâm mỉm cười lắc đầu: “Ta đang nghĩ khi nào dẫn muội đi Cửu Mạch tông một chuyến. Muội là nữ nhi của Hư Cốc chân quân, nếu nhận ta làm ca ca, chỉ sợ sẽ dọa cha ta mất.”
Bối phận của Hư Cốc chân quân cao hơn hai bậc so với phụ thân hắn! Người tu luyện, những thứ khác có thể không hiểu nhưng lại rất coi trọng bối phận. Tuy bọn họ không phải đồng môn đồng phái nhưng tính theo thời gian, Hư Cốc chính là tổ phụ của phụ thân hắn, mà bối phận của Dạ Dao Quang cũng thăng lên là tổ phụ của hắn dù cùng thế hệ. 
“Ta cũng không phải là con gái ruột của lão đầu.” Dạ Dao Quang liếc mắt, lão nhân sống năm trăm tuổi, bối phận thật sự rất cao, cô cũng rất bất đắc dĩ.
“Hiện tại toàn bộ giới tu luyện đều nghĩ muội là con gái ruột của Hư Cốc chân quân...” Nhắc tới chuyện này, Mạch Khâm không khỏi nói cho Dạ Dao Quang biết về lời đồn truyền trong tông môn.
Nghe xong, Dạ Dao Quang dở khóc dở cười, não những người này thật sự đủ lớn. Có điều bọn họ nghĩ thật hợp tình hợp lý, như vậy cũng giải thích vì sao cô đột nhiên lại hiểu được con đường tu luyện, tránh cho cô không ít phiền phức. 
“Xem ra, ngày sau ta vẫn chiếm được lợi ích của lão đầu.” Sự hiểu lầm này thật tốt, cứ để nó tiếp tục như vậy đi! Mạch Khâm bất đắc dĩ cười cười. Dạ Dao Quang thả thần thức tra xét bốn phía, không có khí ngũ hành dao động, cũng không có ai giám sát rồi hỏi.
“Thư huynh đưa Hàn Minh là sao mà có?”
Mặc dù Dạ Dao Quang phỏng đoán Thái Hòa tộc nhất định sẽ dụ cô vào Lưu Cầu, sau đó giết cô rồi vu oan cho Mật Nhược tộc. Không chỉ che giấu được án trộm xác, nói không chừng Thái Hòa tộc còn có thể xưng bá Lưu Cầu. Nhưng cô không tin Thái Hòa tộc ngốc như vậy, sao lại viết dã tâm lớn như vậy trong thư, còn công khai gửi ra ngoài. 
“Thủ đoạn này không phải là thủ đoạn Doãn Hòa thường dùng sao?” Mạch Khâm cười nói:
“Trước khi đại quân đến Lưu Cầu, Doãn Hòa đã tính toán chiếm thư tín liên lạc của Thái Hòa tộc như thế nào, sau đó bí mật sao chép một bản. Có điều thủ pháp lần này lại không giống xuất phát từ tay Doãn Hòa, nhất định cậu ấy đã chiêu mộ được đại tướng.”
Dạ Dao Quang bỗng nghĩ tới Tuyên Lân - nam tử cao ngạo như cúc mùa thu, nghĩ đến lần hắn và Ôn Đình Trạm liên thủ chặn thư của Liễu Thị Nhẫm gửi cho Đậu Hình, thủ pháp rất giống. Ở phương diện này, trên thế gian, người có thể làm hoàn mỹ như thế chỉ có Tuyên Lân! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.