Chương trước
Chương sau
“Lần này khiến Dao Dao thất vọng rồi.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm trở nên có chút u ám.
Lúc đó Dạ Dao Quang cũng không hiểu được ánh mắt Ôn Đình Trạm. Mãi cho đến ngày hôm sau khi nhìn thấy Ninh An Vương tới, cô mới hiểu được người ẩn giấu phía sau thâm sâu thế nào.
“Ôn Doãn Hòa, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Ninh An Vương nhìn Ôn Đình Trạm, một đôi mắt chim ưng cực kỳ sắc bén. 
“Vương gia, hạnh ngộ.” Ôn Đình Trạm hành lễ đúng mực.
Bát hoàng tử Ninh An Vương đi sượt qua bên người Ôn Đình Trạm, ngồi xuống ghế chủ vị: “Ngươi hẳn là cũng biết mục đích của bổn vương hôm nay đến đây?”
“Cũng có thể đoán ra và phần.” Ôn Đình Trạm trả lời. 
“Tốt, bổn vương an vị ngồi đây nhìn ngươi làm thế nào phá giải thế cục này.” Cặp mắt Ninh An Vương sáng như đuốc, khóe mắt toát ra hứng thú dạt dào, có ý vui sướng khi nhìn người ta gặp họa.
Dạ Dao Quang cười nhạt: “Vương gia cũng không tiếc thân thể cao quý ngàn vàng, đặt mình vào nguy hiểm, nghĩa lớn xả thân vì người khác, chúng ta há có thể phụ lòng kỳ vọng của vương gia.”
“Ha ha.” Ninh An Vương bật cười sang sảng, đáy mắt hắn là một vùng tăm tối, trong lời nói mang theo một tia lạnh lẽo: 
“Bổn vương ngay cả quỷ còn không sợ, sợ gì thân sa hiểm cảnh?” Nói xong, Ninh An Vương lấy ra từ trong lòng một phần mật báo:
“Ôn Đình Trạm tiếp chỉ.”
Ôn Đình Trạm lập tức chỉnh đốn y quan, vén áo bào quỳ xuống. Dạ Dao Quang thầm hận cái hủ tục chết tiệt của xã hội phong kiến này, lại cũng không thể không quỳ xuống theo. Bởi vì là mật chỉ nên không cần bày hương án, cũng không thể truyền cho người ngoài nghe. Tại đây chỉ có ba người bọn họ, đại ý là bổ nhiệm Ôn Đình Trạm làm sứ thần thuyết pháp trong chuyến đi đến Lưu Cầu lần này, Ôn Đình Trạm tự mình đến Lưu Cầu. Dạ Dao Quang cảm thấy có chút không thông, rõ ràng bọn họ mới là cường thế chiếm giữ một phương, xưa nay sứ giả đều do phe yếu phái đến, sao đến chỗ bọn họ lại thay đổi? Nghe tiếp mới biết, thì ra là tiểu quận chúa của Lưu Cầu mấy ngày trước đã chạy trốn tới Đế đô, nói thẳng rằng vương thúc của hoàng thất mưu đồ phản nghịch, lũng đoạn toàn bộ Lưu Cầu, thỉnh cầu bệ hạ cứu trợ bọn họ. 
Dạ Dao Quang vừa nghe lập tức kinh ngạc, thế cục này xoay chuyển cũng đẹp mắt đấy. Vị quận chúa này chỉ sợ đã sớm ở trên quốc thổ của bọn họ, mục đích thực sự là gì, ai cũng không biết. Bây giờ tới cũng thật trùng khớp, mà vương thúc của hoàng thất Lưu Cầu tạo phản chưa biết chừng chính là bọn họ hợp mưu đặt bẫy hoặc đế vương của Lưu Cầu vừa lúc nhờ vào đây mà diệt trừ tận gốc mối đại họa trong bụng mình, đồng thời lại có thể giải quyết tình thế nguy cấp trước mắt. Thế nhưng phái Ôn Đình Trạm đi Lưu Cầu, cô chưa từng nghĩ tới. Trước kia cô còn từng đồng ý với Ôn Đình Trạm, nếu Ôn Đình Trạm muốn đi Lưu Cầu, cô tuyệt đối sẽ không đi theo.
“Trạm ca...” Trong lòng Dạ Dao Quang nóng như lửa đốt.
Tiếp nhận mật chỉ xong, Ôn Đình Trạm tiễn Ninh An Vương rời đi. Sau đó mới xoay người an ủi Dạ Dao Quang: “Dao Dao, sự việc này ta đã sớm dự liệu được. Kể từ khi bắt đầu hiến kế cho bệ hạ, ta đã biết ta nhất định phải đến Lưu Cầu một chuyến. Nàng yên tâm, ta đi là lấy thân phận sứ giả của triều đình, nội trong lãnh thổ Lưu Cầu, bọn họ sẽ không dám động đến một sợi tóc của ta, nếu không chính là coi rẻ thiên uy. Còn hành trình trên biển trở về của ta, phải nhờ nàng tới tiếp ứng.” 
“Trạm ca, quá mạo hiểm.” Dạ Dao Quang siết chặt tay Ôn Đình Trạm.
“Dao Dao, đây là hoàng mệnh.” Ôn Đình Trạm chỉ có thể nói như vậy mà thuyết phục Dạ Dao Quang.
“Ta phải đích thân đến Lưu Cầu một chuyến là chuyện tất yếu. Mật Nhược tộc ở tại Lưu Cầu, nếu muốn đánh đổ Mật Nhược tộc, bước đầu tiên phải làm chính là thu phục Lưu Cầu. Nàng yên tâm, ta hành sự sẽ cẩn thận, nàng ở lại nhớ để mắt tới Ninh An Vương, sợ rằng hắn sẽ còn gây ra không ít chuyện.” 
“Muội biết.” Dạ Dao Quang gật đầu, từ một khắc kia nhìn thấy Ninh An Vương trở đi, cô liền có dự cảm bất thường.
“Ninh An Vương thế mà lại cam lòng, xem ra cũng không phải người khờ, hắn lại cam tâm tình nguyện làm bệ đỡ cho người khác.”
“Chẳng qua cũng vì lợi mà thôi.” Ôn Đình Trạm cười nói: 
“Có lẽ bí mật của Ninh An Vương cũng không phải chỉ chúng ta biết được. Nàng từng nói người sau lưng kia cũng có năng lực của người tu luyện, trước kia có thể lợi dụng chuyện này bày binh bố trận ở bờ sông đối với Sĩ Duệ, hôm nay lại lợi dụng Ninh An Vương mà bí mật ép bức hắn cũng không có gì là lạ. Cũng là một cách giống ta ngày xưa dùng để bức bách hắn đối phó với Liễu gia.”
Thực ra những điều này không cần Ôn Đình Trạm nói rõ, Dạ Dao Quang cũng biết được, e rằng người ép bức Ninh An Vương còn lợi hại hơn bọn họ. Nắm giữ mẫu phi sinh hạ song sinh của Ninh An Vương, tự tay giết chết chứng cứ. Như vậy nếu Ninh An Vương không thỏa hiệp, không chỉ là mẫu phi Ninh An Vương, ngay cả mẫu tộc của hắn đều là đại tội khi quân.
Nghĩ đến đây, Dạ Dao Quang cũng chỉ có thể nói: “Ninh An Vương thật ra cũng là một kẻ đáng thương.” 
“Cũng không phải vương tôn quý tộc nào sinh ra đã chỉ cần hưởng phúc.” Ôn Đình Trạm thản nhiên đáp.
“Muội nhất định sẽ để ý tới Ninh An Vương.” Dạ Dao Quang lại cam đoan lần nữa.
“Ừ.” Ôn Đình Trạm gật đầu. 
Bởi vì mật chỉ yêu cầu Ôn Đình Trạm khẩn cấp khởi hành, Dạ Dao Quang chỉ có thể tự mình làm một bữa trưa đơn giản ăn cùng cậu, sau đó nhờ Minh Nặc sai mấy trợ thủ đắc lực hộ tống Ôn Đình Trạm rời đi. Đứng ở bờ biển, nhìn quan thuyền của Ôn Đình Trạm đi xa, trong lòng Dạ Dao Quang tràn đầy lo lắng và không nỡ. Cô tin tưởng năng lực của Ôn Đình Trạm nhưng vẫn nóng ruột nóng gan vì cậu.
“Yên tâm, ba ngày trước Mạch Khâm cũng đến Lưu Cầu rồi.” Sáng sớm Qua Vô Âm nhận được tin tức Mạch Khâm truyền tới, nhìn bộ dạng này của Dạ Dao Quang, nhịn không được mà nói cho cô.
“Mạch đại ca?” Dạ Dao Quang sửng sốt. 
“Mạch đại ca xuất quan?”
“Ừ, xuất quan được mười mấy ngày rồi.” Qua Vô Âm nói. Nếu không có Mạch Khâm ở Lưu Cầu, cô nhất định muốn đi theo Ôn Đình Trạm.
“Mạch đại ca đến Lưu Cầu làm gì?” Dạ Dao Quang vội hỏi lại. 
“Cửu Mạch tông và Mật Nhược tộc có quan hệ sâu xa, có thể nói Mật Nhược tộc nợ Cửu Mạch tông một đại ân tình.” Qua Vô Âm nói.
“Nếu không có Mạch tông chủ, Hàm Ưu tộc trưởng cho dù có cường thế hơn nữa, cũng không giữ được vị trí tộc trưởng, kể cả có giữ được trong chốc lát thì cũng không giữ được một đời. Bà ta suýt nữa làm cắt đứt dòng chính của Mật Nhược tộc.”
“Ý của tỷ là Hàm Ưu không thể mang thai?” Dạ Dao Quang lập tức hiểu ra ý tứ của Qua Vô Âm. 
Dòng chính của Mật Nhược tộc con một mấy đời, đến Hàm Ưu thì có một đôi tỷ muội song sinh nhưng Hàm Nhược đã bị Hàm Ưu sát hại. Nếu Hàm Ưu không có thai, như vậy dòng chính của Mật Nhược tộc quả thực tràn ngập nguy cơ. Cho dù Hàm Ưu cậy mạnh nhận con thừa tự, không phải ruột thịt chung quy vẫn là không phải ruột thịt, đối với cha mẹ của đứa con nhận làm thừa tự đều phải giết hại. Toàn bộ Mật Nhược tộc đều sẽ biết, mà không giết lại giống như xương cá mắc ở cổ họng. Hơn nữa, chuyện nhận con thừa tự này chỉ sợ giống như hoàng đế lập thái tử, kiểu gì cũng dẫn tới cả gia tộc tranh đấu gay gắt, nếu tông chủ Cửu Mạch tông trị khỏi được chứng không thể mang thai cho Hàm Ưu, thật sự chính là thiên đại ân tình.
“Mạch đại ca, là vì việc của muội...”
Đồng thời Dạ Dao Quang cũng hiểu được mục đích chuyến đi lần này của Mạch Khâm. Nếu không phải vì bọn họ đúng lúc này dính dáng đến Mật Nhược tộc, Mạch Khâm sao đột nhiên chạy tới Mật Nhược tộc. 
“Muội gọi hắn một tiếng đại ca, hắn vì muội vất vả chẳng lẽ không phải chuyện nên làm sao?” Qua Vô Âm nói.
“Muội còn giúp hắn gom đủ ba vị dược liệu trân quý, có thể xem như đã cứu nửa cái mạng của hắn rồi. Nếu muội cảm kích hắn, vậy hãy nhờ Thiên Cơ chân quân giúp muội lưu ý đến mấy vị thuốc còn thiếu của Mạch Khâm đi, nhất là Yêu Liên, chỉ có Thiên Cơ chân quân mới có thể hái được mà thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.