Chương trước
Chương sau
“Những người này bị chết cháy như thế nào?” Ôn Đình Trạm vừa chạy tới nhìn thấy cảnh trước mắt lập tức khiếp sợ. Mọi thứ xung quanh đều không hợp lẽ thường, giống như những người này bị chết cháy từ một chỗ khác sau đó bị chuyển xác đến nơi đây vậy.
“Muội cũng không biết.” Dạ Dao Quang không tận mắt nhìn thấy nên sẽ không dự đoán linh tinh, truyền thuyết phượng hoàng niết bàn kia ngay cả chính cô cũng không tin…
“Nơi này quá mức quái dị, chúng ta rời đi sớm một chút…” Ôn Đình Trạm nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ nhíu mày. 
“Được!” Dạ Dao Quang gật đầu.
Bọn họ trở về trong thôn lập tức thu dọn hành lý, dẫn theo Lăng Độ đang không hiểu chuyện gì rời khỏi thôn Ngô Đồng. Trên đường trở về Dạ Dao Quang kể lại mọi chuyện cho Lăng Độ, Lăng Độ cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Sau khi đưa Lăng Độ về Bách Lý môn, Ôn Đình Trạm dẫn theo Dạ Dao Quang đi gặp Bố chánh sứ Phúc Kiến.
Dạ Dao Quang biết Ôn Đình Trạm đang muốn xuất thủ với Thái Hòa tộc. Hiện tại Lưu Cầu cũng được xem như thuộc về Đại Nguyên, bọn chúng lại trộm xác trên lãnh thổ Đại Nguyên, đây là một cơ hội tốt để làm khó dễ người khác. 
Nhưng hai người hiếm khi tranh chấp hiện giờ lại xảy ra tranh chấp…
“Dao Dao, huyện Bành Hồ cách Lưu Cầu quá gần.” Ôn Đình Trạm muốn để Dạ Dao Quang ở lại chỗ này, cậu sẽ một thân một mình đi đến huyện Bành Hồ.
Huyện Bành Hồ rất gần Lưu Cầu, từ Tuyền Châu đi thuyền đến huyện Bành Hồ cũng mất một ngày một đêm, mà từ huyện Bành Hồ đi thuyền đến Lưu Cầu chỉ mất khoảng nửa ngày. 
Cũng bởi vì huyện Bành Hồ cách Lưu Cầu gần như vậy nên Ôn Đình Trạm mới không muốn để Dạ Dao Quang đến huyện Bành Hồ mạo hiểm. Chỗ này ở vị trí trọng điểm, hai phe đang âm thầm công kích nhau, khoảng cách quá gần Mật Nhược tộc.
“Không! Muội nhất định phải đi cùng chàng! Huyện Bành Hồ thế lực lẫn lộn nguy hiểm vô cùng, muội không thể để chàng đi một mình được!” Dạ Dao Quang không phải không sợ đụng độ với Hàm Ưu nhưng để Ôn Đình Trạm đi một mình tới huyện Bành Hồ thì Dạ Dao Quang không thể nào yên tâm được.
“Dao Dao, nàng không tin ta sao?” Ôn Đình Trạm không biết nên khóc hay nên cười, đến tận ngày hôm nay chẳng lẽ cậu vẫn không đáng để cô tin tưởng sao? 
“Không phải muội không tin chàng!” Dạ Dao Quang lắc đầu:
“Nếu chàng đi muội sẽ lo lắng trong lòng, thấp thỏm không yên, để muội nghi thần nghi quỷ như vậy không bằng chúng ta cùng đi. Huyện Bành Hồ dù sao cũng không phải là Lưu Cầu, muội có thể cam đoạn, nếu chàng muốn đi Lưu Cầu thì muội sẽ tuyệt đối không đi theo được không?”
Ôn Đình Trạm im lặng nhìn Dạ Dao Quang, sau đó lặng lẽ gật đầu. Cậu nghĩ tới trước đây Dạ Dao Quang một mình đi tới phủ thành, cậu ở lại Dương gia đã vô cùng lo lắng… 
Quyết định xong, Dạ Dao Quang cũng không tranh cãi nữa, hai người được Bố chánh sứ sắp xếp cho ngồi trên thuyền quan đi đến huyện Bành Hồ.
Trước khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm chạy tới huyện Bành Hồ thì ở Nam hải, Mạch Khâm cũng kết thúc lần trị liệu thứ ba, mục đồng đang ôm lấy Tiểu Quai Quai chuẩn bị thả đi.
“Tiểu Quai Quai tới lúc nào vậy?” Mạch Khâm mặc một bộ y phục trắng không tì vết nhanh chóng bước về phía trước. 
“Thiếu gia…” Mục đồng không ngờ nhanh như vậy Mạch Khâm đã ra ngoài.
“Đã hai ngày rồi…”
“Dao Quang có chuyện tìm ta sao?” Mạch Khâm nhận lấy Tiểu Quai Quai, cúi đầu vuốt ve đầu nhỏ của nó. 
“Không phải Dạ cô nương, là Ôn công tử truyền tin tới hỏi một số thông tin liên quan tới Mật Nhược tộc.” Mục đồng lấy bức thư của Ôn Đình Trạm từ trong ngực ra đưa cho Mạch Khâm.
Mạch Khâm bỏ Tiểu Quai Quai xuống, nhận lấy bức thư, vừa xem hết nội dung bên trong mặt hắn lập tức biến sắc, sau đó chậm rãi trở về căn phòng của mình viết một phong thư để Tiểu Quai Quai đưa đi. Làm xong mọi thứ, hắn nhanh chóng thay đổi bộ quần áo màu trắng trên người, mặc vào áo vải thô màu xanh lam, thu dọn mấy bộ quần áo đơn giản nhưng lúc hắn thay quần áo mục đồng đã cảm thấy mọi chuyện không hợp lý nên lập tức chạy tới báo cáo với phụ thân Mạch Khâm.
Vì vậy khi Mạch Khâm vừa ôm hành lý bước ra cửa liền đụng phải phụ thân Mạch Du của hắn: “Phụ thân?” 
“Con muốn đi đâu vậy?” Dung mạo của Mạch Du và Mạch Khâm có sáu phần tương tự nhưng so sánh với Mạch Khâm thì Mạch Du càng thêm cương nghị thành thục, ánh mắt cũng thâm trầm hơn, trên người có thêm vài phần khí tức nghiêm túc.
“Hài nhi muốn đến Lưu Cầu.” Mạch Khâm trả lời.
“A Khâm, từ nơi này đến Lưu Cầu cũng phải hai nghìn dặm, con còn hai lần bài trừ độc tố nữa.” Một nữ nhân thanh nhã xinh đẹp khoảng hơn ba mươi tuổi đi theo phía sau Mạch Du lập tức cau mày nói: 
“Có chuyện gì mà phải gấp như thế, không thể phái người khác đi sao? Bên trong cơ thể con còn có dư độc chưa trị khỏi, con lại đi ra bên ngoài sẽ nguy hiểm đến tính mạng…”
“Dì, con biết rõ, con sẽ cẩn thận làm việc.” Mạch Khâm nói.
“Vậy cũng không được!” 
“Không thể không đi sao?” Mạch Du cản lại dì của Mạch Khâm, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn.
“Không thể không đi!” Mạch Khâm gật đầu.
“Con cũng biết nếu bây giờ con đi thì hơn một năm nay con chịu khổ giải độc chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ…” Mạch Du nói tiếp. 
“Phụ thân, độc dư trong cơ thể con căn bản không có cách trị tận gốc, cũng chỉ có thể áp chế lại một thời gian, có áp chế thêm hai lần nữa cũng không khá hơn là bao. Nhưng nếu hôm nay con không đi thì có lẽ con sẽ hối hận suốt đời.” Mạch Khâm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Mạch Du.
“A Khâm, con phải biết duyên phận chính là do thiên mệnh sắp đặt, không ai có thể thay đổi.” Mạch Du nặng nề nói.
“Phụ thân, hài nhi hiểu!” Mạch Khâm rũ mắt xuống: 
“Thế gian này có rất nhiều người, rất nhiều chuyện phải dùng thứ gì đó để trả giá. Phụ thân, có một loại tình cảm không thể kìm chế được, từ lần đầu tiên hài nhi nhìn thấy nàng, hài nhi đã biết nhất định là ý trời. Trên thế gian này chỉ có mình nàng mới khiến hài nhi sống đúng với con người thật của mình. Hài nhi chỉ nguyện nàng cả đời này vui vẻ, không buồn không lo, bởi vậy hài nhi không tiếc trả bất cứ giá nào.”
Mạch Du thở dài, ông liên tục gật đầu: “Từ nhỏ tâm tính con đã cứng cỏi như vậy, con đã muốn gì là sẽ làm cho bằng được, vi phụ cũng không ngăn cản con. Là một người cha ta cũng chỉ mong các con có thể vui vẻ không buồn không lo mà thôi, con đi đi…”
“Tỷ phu!” 
“Cảm ơn phụ thân!” Mạch Khâm hành lễ xong lập tức xoay người bước nhanh theo hành lang gấp khúc.
“Thiếu gia, chờ ta một chút…” Mục đồng cũng không kịp thu dọn đồ đạc của mình, sờ thấy trên người vẫn còn không ít tiền bạc nên lập tức chạy theo.
“Tỷ phu, a Khâm chính là độc đinh dòng chính của Cửu Mạch tông!” Dì của Mạch Khâm nhìn về phía Mạch Du với ánh mắt trách cứ. 
“Hài tử trưởng thành rồi, chúng ta quản được người nó, cũng không giam được tim của nó.” Mạch Du nhìn theo phương hướng Mạch Khâm biến mất.
“Muốn trừ độc cần phải dựa vào tâm tình, giờ phút này có ép nó ở lại cũng không thể trừ độc, không bằng để nó thoải mái làm điều nó thích…”
Dì Mạch Khâm nghe thấy vậy liền im lặng, một lúc sau đó lên tiếng: “Cô nương kia chính là kiếp số của a Khâm!” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.