Chương trước
Chương sau
Bầu không khí lập tức nặng nề. Lục Vĩnh Điềm không tính là quá đần, dù sao cũng có một thời gian dài đi theo đám người Ôn Đình Trạm, cũng coi như biết quan sát sắc mặt và lời nói của người khác, cũng có thể cảm giác được vấn đề. Hắn nghĩ lại xem mình đã nói sai cái gì, lập tức sợ run:
“Không không không... không phải thực sự có cách cải tử hoàn sinh đấy chứ?”
“Cải tử hoàn sinh thì không có, giả chết thì có thể.” Nhấp nhẹ một ngụm nước, Ôn Đình Trạm lạnh nhạt nói.
“Giả chết?” Văn Du nhíu mày: “Sao phải giả chết?”
Đúng lúc này, quản gia đắc lực của Trọng Nghiêu Phàm chạy tới, trong tay đang cầm một xấp giấy đưa cho Ôn Đình Trạm: “Ôn công tử, đây là thứ Hầu gia sai tiểu nhân mang đến cho người. Hầu gia có dặn, về việc làm ăn của Bình gia Ôn công tử cứ hỏi tiểu nhân, tiểu nhân biết sẽ trả lời ngay.”
“Được, trước tiên ông nói xem năm năm trước có phải Bình gia chịu tổn thất lớn không?” Ôn Đình Trạm vừa lật bản ghi chép quản gia đưa vừa hỏi.
"Ôn công tử liệu sự như thần." Quản gia thoáng kinh ngạc, sau đó nói thẳng:
“Năm năm trước Bình gia ra biển buôn bán nhưng vận số không tốt, tất cả thuyền đều chìm xuống biển...”
Thì ra năm năm trước Bình gia suýt nữa táng gia bại sản, bởi vì Bình đại gia thời đó có hoài bão lớn không gì sánh được. Ông gần như đã mang hết gia sản ra, chỉ tiếc sau đó hàng hóa gặp phải sóng gió, chẳng những hàng không về, ngay cả thuyền và người cũng không về. Bình gia không những thua lỗ chính mình mà còn thua lỗ với rất nhiều người hợp tác đầu tư mà họ mời đến. Lúc đó Trọng Nghiêu Phàm vừa làm chủ Trọng gia không lâu nhưng cũng cố hết sức giúp đỡ Bình gia, mà Bình đại gia cũng vì lần đả kích kia mà bị bệnh nặng.
Nhưng cuối cùng cũng như muối bỏ biển, mắt thấy Bình gia không chịu đựng nổi nữa, lúc này Bình đại gia bệnh nặng mà chết, còn truyền ra là bị chủ nợ bức tử. Mãi đến khi Bình nhị gia tiếp nhận gia nghiệp, Trọng Nghiêu Phàm lấy danh nghĩa Trọng gia ra đảm bảo mới ổn định được cục diện lung lay của Bình gia. Ba năm trước Dạ Dao Quang tính một quẻ cho Trọng Nghiêu Phàm, Trọng Nghiêu Phàm đã dùng quẻ này tạo ra không ít nhân tình, khuyên ngăn rất nhiều chủ nợ Bình gia, lại dựa vào đó mà kéo Bình gia lên, Bình gia mới thật sự chuyển nguy thành an.
Sau khi nghe xong, Dạ Dao Quang cảm thấy lúc Bình đại gia chết, cái chết của ông đã hóa giải được cục diện lung lay của Bình gia. Lúc đó Trọng Nghiêu Phàm đã thay Bình nhị gia mà dốc toàn lực. Nhưng nếu không phải Bình nhị gia lên ngôi, Trọng Nghiêu Phàm tin Bình đại gia là kẻ liều lĩnh thì tuyệt đối sẽ không lấy danh nghĩa của Trọng gia ra đảm bảo.
Vì vậy Bình gia có thể tránh được lần vận mệnh đổ xuống này đều từ việc Bình nhị gia lên ngôi. Nhưng Bình đại gia không chết, Bình nhị gia lên ngôi thế nào? Ném cục diện rối rắm cho em trai, ông ta còn muốn thể diện nữa không? Vì vậy, ông ta lựa chọn giả chết.
“Nếu ông ta đã chọn cách giả chết, sao còn muốn để tam cô nương mơ những giấc mơ như thế?” Lục Vĩnh Điềm không nghĩ ra.
"Bởi vì Bình gia đã chuyển nguy thành an." Ánh mắt Dạ Dao Quang lạnh lẽo.
“Sao ông ta có thể ngồi nhìn gia nghiệp của mình rơi vào người Bình nhị gia, ông ta thấy ông ta là một người vì gia nghiệp mà nhận hết thiệt thòi về mình, cả đời không thể lộ ra ánh sáng, lại còn phải mở to mắt ra nhìn vợ con mình ăn nhờ ở đậu. Ông ta muốn dùng biện pháp như thế để ép Bình nhị gia đưa gia nghiệp cho con trai của mình. Đáng tiếc Bình nhị gia cảm thấy con trai ông ta còn quá nhỏ, không muốn giao quyền lực ra...”
“Vậy nên ông ta đã ra tay ngoan độc?” Lục Vĩnh Điềm hơi khó chịu trong lòng, hắn từng gặp người vô sỉ hèn hạ nhưng đây tuyệt đối là người vô sỉ nhất hèn hạ nhất.
“Từ việc ông ta náo loạn nha môn vài chục lần mà nói, nếu ông ta có ý định giết Bình nhị gia thì chỉ e đã sớm ra tay rồi.” Văn Du than nhẹ một tiếng:
“Chắc số lần ông ta náo loạn quá nhiều nên đã dẫn đến sự ngờ vực vô căn cứ của Bình nhị gia, Bình nhị gia phát hiện ra ông ta chưa chết, ông ta mới triệt để ra tay độc ác.”
Chân tướng này khiến người ta cảm thấy rất nặng nề.
“Việc cấp bách là phải nghĩ cách bắt được Bình đại gia.” Ôn Đình Trạm bình thản nói.
Thế gian này đủ thứ kỳ lạ, loại người gì cũng có, cậu không hề cảm thấy người như Bình đại gia khiến cậu kinh ngạc, vì vây cậu vô cùng lý trí, không thể không bắt Bình đại gia.
"Còn có..." Dừng một chút, ánh mắt Ôn Đình Trạm sâu xa:
“Người sau lưng Bình đại gia.”
“Sau lưng Bình đại gia còn có người?” Mấy người đều vô cùng kinh ngạc.
“Ta đã điều tra thân phận của Bình đại phu nhân.” Ôn Đình Trạm trả bản ghi chép lại cho quản gia, đợi khi quan gia đi khỏi, cậu mới nói:
“Bình đại phu nhân tuyệt đối không thể nào hiểu về ông ta, ít nhất là trước khi Bình đại gia chết thì không hiểu.”
“Doãn Hòa, ý của cậu là chuyện Bình đại gia giả chết rất nhanh đã có người biết, đồng thời lúc này phái người bắt đầu âm thầm hành động?” Văn Du phút chốc giương mắt nhìn về phía Ôn Đình Trạm.
"Bình đại gia nghèo túng đến muốn giả chết để bảo toàn Bình gia, Bình nhị gia lại không phải là một bao cỏ. Bình đại gia dùng tiền ở đâu mới có thể mời được một cao thủ võ lâm có tốc độ còn nhanh hơn Kim Tử? Mời được người biết nhiếp hồn thuật? Hai người này dù Bình nhị gia đang nắm giữ quyền lực ở Bình gia cũng không mời được.” Ôn Đình Trạm thản nhiên nói:
“Sau lưng ông ta nhất định có người, tỉ mỉ bày kế hoạch, từng bước một đẩy ông ta trở thành hung thủ giết người, không thể không nghe lời, mục đích...”
"Là bởi vì ta." Trọng Nghiêu Phàm đứng bên ngoài nghe một lát mới đi vào.
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đã sớm biết Trọng Nghiêu Phàm và quản gia đều tới, hẳn không phải là nghe trộm, mà là vừa hay bọn họ nói đến hung thủ, Trọng Nghiêu Phàm dừng bước.
“Đúng vậy, mục đích của cục diện này là vì Hầu gia.” Ôn Đình Trạm gật đầu:
“Hầu gia phải cảm tạ hoàng thượng đã phái người đi đến mỏ vàng.”
Cũng chính vì bệ hạ phái Trọng Nghiêu Phàm đi khai thác mỏ vàng, nếu không âm mưu này cũng không đến tận bây giờ mới bộc phát. Trọng Nghiêu Phàm không ở đây, có bộc phát ra cũng không liên quan gì. Cuối năm ngoái Trọng Nghiêu Phàm mới trở về, đầu năm nay đã bắt đầu, cơ hội thở dốc cũng không cho hắn.
“Muốn cảm ơn cũng phải cảm ơn mọi người.” Trọng Nghiêu Phàm cười nói:
“Nếu không có mọi người báo lên mỏ vàng, chỉ sợ ta không thể yên ổn vượt qua năm ngoái.”
Câu này của Trọng Nghiêu Phàm nhìn như đùa giỡn, khiến tâm tư Dạ Dao Quang khẽ run. Cô lại nghĩ tới Nguyên Ân nói cô là dị tinh, vì vậy số phận người cô gặp đều thay đổi, đầu tiên là đế sư, sau lại là Trọng Nghiêu Phàm. Cô nghĩ nếu đế sư và Trọng Nghiêu Phàm đều bị hãm hại, vậy thì cục diện triều đình sẽ trở nên như thế nào.
Một trụ cột của triều đình, một người ảnh hưởng đến mạch máu kinh tế của quốc gia.
Triều đình không rung chuyển không được!
“Tất cả đều là duyên phận.” Ôn Đình Trạm không để lại dấu vết liếc mắt nhìn Dạ Dao Quang đang ngơ ngẩn.
"Không, thực sự cảm ơn mọi người, chỉ sợ lần này nếu không phải vừa vặn gặp được Doãn Hòa, e rằng ta cũng rất khó để mình trong sạch. Ít nhất vào lúc này ta còn không phát hiện ra lưới âm mưu này đã vây ta lại, bất cứ lúc nào cũng sẽ đập xuống.” Trọng Nghiêu Phàm nói, thấy Ôn Đình Trạm nở nụ cười khiêm tốn, bèn nghiêm nghị hỏi:
“Doãn Hòa, cậu chắc hẳn cũng biết bọn họ muốn kéo ta vào thế nào, khiến ta không cách nào xoay người?”
Ôn Đình Trạm cười nhạt, trong mắt cậu có ánh sáng chuyển động như trân châu: “Vì lợi ích cá nhân, giết đại thần triều đình đã đủ chưa?”
Tất cả mọi người chấn động, giết đại thần triều đình?
Liễu Cư Yến...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.