Chương trước
Chương sau
Dạ Dao Quang nhìn thấy Ôn Đình Trạm từng bước đến gần, cô không ngừng lui về phía sau. Đến khi cô bị dồn ép đến góc tường, Dạ Dao Quang lập tức nghĩ ra một kế: "Trạm ca, thật ra, thật ra muội đang thẹn thùng."
Ôn Đình Trạm nhìn thấy Dạ Dao Quang đang cố gắng bày ra dáng vẻ thẹn thùng, cậu chỉ có thể phối hợp theo diễn xuất của cô: "Vì sao Dao Dao lại thẹn thùng?"
"Chàng cũng biết không phải chúng ta có rất nhiều vu thuật sao?" Dạ Dao Quang cười híp mắt nói: 
"Không phải do muội nhìn thấy chàng ngày càng trở nên thông minh hơn, anh dũng khí phách, tài năng hơn người, mưu kế tài giỏi, lại tao nhã phong độ, ngọc thụ lâm phong, là một nam tử thiên tài hoàn mỹ không ai sánh bằng, trong lòng muội đang lo lắng chàng sẽ coi trọng nữ tử khác nên muội tạo ra búp bê, thi triển vu thuật để trói buộc chàng thật chặt."
Ôn Đình Trạm khẽ nâng khóe môi, ánh mắt của cậu trở nên đen bóng và sâu thẳm: "Thì ra trong lòng của Dao Dao lại để ý đến ta như vậy."
"Chắc chắn rồi, chàng nhìn xem ánh mắt chân thành của muội này." Dạ Dao Quang mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, cô không ngừng chớp chớp đôi mắt... 
Khóe môi của Ôn Đình Trạm nâng lên: "Đúng vậy, ta có thể nhìn thấy được, để ta nhìn xem tấm lòng của nàng."
Ôn Đình Trạm nói xong liền kề môi xuống, nhanh và chuẩn chạm vào cánh môi của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang bị hôn đến mơ màng, bên tai chỉ có một câu nói của cậu: "Dao Dao không cần phải thi triển bất kỳ vu thuật nào với ta, vì nàng chính là vu thuật của ta." 
Bản lĩnh bày tỏ của tên nhóc này cũng càng lúc càng tăng mạnh, lúc ăn bữa tối, trong lòng của Dạ Dao Quang vẫn còn chìm trong hũ mật, cô muốn nhổ cũng không nhổ ra được. Mấy ngày sau, hai người nhìn nhau với ánh mắt suýt chút nữa đã khiến phu tử dạy Sử học của bọn họ tức giận đến mức sắp tái phát bệnh tim. Nhưng mỗi lần phu tử Sử học muốn chỉnh Dạ Dao Quang thì đều bị Ôn Đình Trạm xoay, càng như thế thì càng khiến phu tử hăng hơn, nhưng khi ông muốn ngăn cản lại tình ý giữa hai người này thì tình cảm của họ lại càng thêm sâu đậm, cuối cùng ông tức giận từ bỏ.
Mỗi ngày Tần Đôn nhìn thấy ánh mắt của Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang, trong lòng tức giận chỉ muốn đổi học xá với Càn Dương. Văn Du và Lục Vĩnh Điềm cũng không muốn tới viện của bọn họ.
Thời gian cứ như vậy trôi qua rất nhanh, chớp mắt lại đến kỳ thi cuối năm, Dạ Dao Quang tỏ vẻ tràn đầy năng lực, hoàn toàn không có áp lực. 
Sau khi thi xong, mọi người lại lưu luyến không muốn vẫy tay từ biệt. Vì sang năm là thi Hội nên kỳ nghỉ đông này hơi dài, học viện vô cùng quan tâm đến thành tích của thi Hội. Vì kỳ thi Hội bắt đầu vào tháng hai nên ngày nghỉ được kéo dài đến ngày mười lăm, tháng hai mới nhập học, trễ hơn nửa tháng so với lúc trước. Vì vậy, Lục Vĩnh Điềm và Văn Du tỏ ý chờ bọn hắn qua hết Nguyên Tiêu sẽ tới tìm Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang.
Trong lúc Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang chuẩn bị trở về nhà cũ, đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Trạm nhi..." Trước mắt hai người là một phu nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, đôi mắt đỏ bừng, búi tóc vén cao, trang phục không khoa trương nhưng lại hiện lên vẻ đẹp quý phái, Dạ Dao Quang đã đoán được thân phận của bà ta. 
Là Hạ thị - ngoại tổ mẫu của Ôn Đình Trạm.
"Phu nhân, chúng ta vốn không quen biết." Ôn Đình Trạm tỏ vẻ rất lạnh lùng.
"Biểu thiếu gia..." 
"Mọi người là ai, thân thích có thể tùy tiện nhận như vậy sao?" Dạ Dao Quang lạnh giọng cắt đứt lời nói của quản gia.
Đối phương nhìn thấy Dạ Dao Quang thì không khỏi sửng sốt vì Dạ Dao Quang cải nam trang, trong lúc nhất thời ông không biết thân phận của Dạ Dao Quang. Bởi vì ông là thân tín của Liễu Cư Yến, ông hiểu rõ Ôn Đình Trạm quen biết không ít quyền quý ở học viện Bạch Lộc nên ông cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
"Dạ... Dạ công tử." Khi Hạ thị kiềm chế lại sự kích động trong lòng, bà nhận ra thân phận của Dạ Dao Quang, cố nở nụ cười hòa ái. 
Cảm nhận đầu tiên của Dạ Dao Quang đó là Hạ thị không thích cô. Cũng đúng thôi, cô là một nữ nhi lại mặc trang phục của nam tử đến học ở học viện, một tiểu thư khuê các như Hạ thị sao thích cô được.
"Vị lão phu nhân này, xin người để cho hạ nhân của mình nhường đường một chút." Dạ Dao Quang cũng không cần Hạ thị thích cô, cô hiểu rõ nếu Liễu thị còn sống, chỉ sợ yêu cầu đối với con dâu cũng sẽ không như dáng vẻ hiện tại của cô nên cô cũng không muốn tức giận với Hạ thị. Cô nói vô cùng khách sáo lễ phép.
"Ngươi thật vô lễ." Quản gia bực bội quay đầu nhìn Ôn Đình Trạm. 
"Biểu..." Hắn còn chưa kịp nói ra đã nhìn thấy ánh mắt khiến người ta sợ hãi của Ôn Đình Trạm, lập tức ông đánh đầu lưỡi vội vàng đổi giọng:
"Ôn công tử, lão phu nhân muốn gặp người đã phải suy nghĩ rất lâu, người xem bà ấy mạo hiểm chờ người đến trưa ở chỗ này, công tử cùng trò chuyện với lão phu nhân được không?"
"Đúng là do ta vô lễ." Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang chủ động nhường đường. 
"Phải do chúng ta nhường đường cho lão phu nhân mới đúng, dân không đấu với quan."
"Trạm nhi..." Giọng nói của Hạ thị khẽ run.
"Con rất hận chúng ta phải không, Trạm nhi, ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ của con..." 
"Sao lão phu nhân lại nói ra những lời này, ta và lão phu nhân là người xa lạ, không oán không hận, tại sao lại nói ta oán hận?" Còn chưa đợi Hạ thị nói xong, Ôn Đình Trạm đã nói trước, sau đó cậu nói với Tiết Đại ở bên ngoài:
"Mang theo đồ đạc đi, nếu lão phu nhân thích nơi này, vậy ta không nên làm phiền nhã hứng ngắm cảnh của lão phu nhân."
"Trạm nhi..." Hạ thị nhìn Ôn Đình Trạm với ánh mắt khó tin. 
Ôn Đình Trạm ngoảnh mặt làm ngơ nhưng khi cậu vừa mới dẫn người đi vòng qua đoàn người của Hạ thị, có tiếng vó ngựa lanh lảnh truyền đến. Dạ Dao Quang ngẩng đầu nhìn thấy Liễu Hợp Triều.
Chỉ thấy Liễu Hợp Triều tung người xuống ngựa rồi đi đến trước mặt Ôn Đình Trạm: "Tổ phụ bảo ta đón con đến Liễu gia."
Liễu Thị Nhẫm muốn gặp Ôn Đình Trạm? 
Dạ Dao Quang có trực giác đây là Hồng Môn Yến.
Khóe môi của Ôn Đình Trạm hơi nâng lên, đôi mắt đen nhánh của cậu nhìn vào đôi mắt của Liễu Hợp Triều: "Liễu đại nhân, hôm nay ta sẽ không làm khách ở quý phủ, ta sẽ nghỉ tạm một ngày ở đường Quan Vân, ngày mai sẽ lên đường. Liễu đại nhân không ngại thì trở về giúp ta truyền lại một câu nói cho Liễu lão thái gia, nếu ông ta muốn gặp ta, vậy ta cũng không thích làm trái ý của lão nhân gia, chắc chắn ta sẽ mặt dày tới cửa thăm hỏi."
"Con nói..." Liễu Hợp Triều nắm lấy dây cương, tay siết chặt, hắn đã đến tuổi thành gia lập thất, hắn cũng đã gặp không ít sóng gió nhưng đối với người thiếu niên trước mắt này, trong lòng hắn có một sự sợ hãi. Trực giác nói cho hắn biết, Ôn Đình Trạm sẽ không nói những lời tốt đẹp gì, nhưng giằng co ở chỗ này cũng không phải là cách, dùng sức mạnh chưa chắc sẽ mạnh hơn. 
Bên trong đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm là ánh sáng chói mắt đến mất hồn, tiếng nói của cậu rõ ràng rất nhẹ nhưng khi nghe ra lại vô cùng nặng nề: "Lão thái gia mời ta đến Liễu gia, không sợ sao?"
Không sợ sao? Liễu gia lần lượt mượn cớ gây chuyện với cậu, mỗi một lần đều đánh rớt răng cửa, không ngờ lại nuốt máu vào bụng. Hơn nữa mỗi lần Ôn Đình Trạm ra tay luôn tàn nhẫn hơn so với lần trước, mỗi một lần như vậy suýt chút nữa đã khiến toàn bộ Liễu gia lay động, cậu mạnh mẽ khiến người ta phải sợ. Lão già Liễu bôn ba cả đời trong quan trường nhưng ông ta vẫn chưa bao giờ gặp phải đối thủ như vậy.
Sao có thể không khiến người ta phải sợ hãi chứ? 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.