Chương trước
Chương sau
Dạ Dao Quang dứt khoát nói ra tất cả chuyện gặp nhau giữa cô và Mạch Khâm.
Thương Quân Nguyệt nghe rất cẩn thận, Dạ Dao Quang phát hiện mỗi lần nàng nghe đến Mạch Khâm, ánh mắt Thương Quân Nguyệt sáng rực, rực rỡ giống như chấm nhỏ trên bầu trời.
Sau khi nói xong, Dạ Dao Quang buông lỏng tay: “Chỉ có vậy thôi.” 
“Dạ cô nương, đa tạ cô.” Ánh mắt Thương Quân Nguyệt lộ ra sự cảm kích, sau đó nàng đứng lên:
“Giữ cô lại lâu như vậy, thật ngại quá, ta không làm phiền Dạ cô nương nữa.”
Dạ Dao Quang sửng sốt, này là không hỏi gì sao, Dạ Dao Quang cũng trực tiếp hỏi luôn: “Thương cô nương xác thực không hỏi thêm gì sao?” 
“Hỏi gì?” Thương Quân Nguyệt nở nụ cười: “Hỏi quan hệ giữa Dạ cô nương và Khâm ca sao?”
Dạ Dao Quang đương nhiên gật đầu, đây không phải là mục đích của Thương Quân Nguyệt sao?
“Dạ cô nương nói thản nhiên như vậy, nếu ta còn cần phải hỏi ra lời chẳng phải là quá ngốc sao?” Thương Quân Nguyệt cười nói: 
“Dạ cô nương, cảm ơn cô, điều ta muốn biết đã biết rồi.”
Một cô nương thông minh, thẳng thắn vô tư.
Dạ Dao Quang hiển nhiên không nói lại, vì vậy cô và Thương Quân Nguyệt đứng lên, trên đường rời khỏi đình nhỏ vẫn nói chút chuyện, hai bên vẫn trò chuyện đến khi phải tách ra.  
Khi Dạ Dao Quang quay lại viện, Mạch Khâm và Ôn Đình Trạm đang ở trong sân nói chuyện. Nhìn thấy Dạ Dao Quang quay về, Mạch Khâm mới đứng lên: “Hôm nay qua đây là muốn tạm biệt muội, ta và nhị thúc dự định hôm nay sẽ lên đường.”
“Mạch đại ca vì sao lại đi vội như vậy?” Dạ Dao Quang lo lắng có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không.
“Ở nơi đó ta lấy được mấy vị thuốc, ta nên sớm mang về bảo quản cẩn thận.” Mạch Khâm nói rồi dừng một chút: 
“Lần này quay về e rằng ta sẽ phải bế quan một thời gian, muội ở ngoài nhớ phải cẩn thận hơn.”
“Ta biết rồi Mạch đại ca, hiện tại ta đã có chỗ dựa vững chắc hơn nhiều, huynh không cần lo lắng cho ta.” Dạ Dao Quang cười nói.
Thế nhưng cô không nhìn thấy vì câu nói này của cô, đáy mắt Mạch Khâm xẹt qua tia thất vọng: “Ừm, có điều nếu có chuyện gì, có thể để Tiểu Quai Quai truyền tin cho ta như trước.” 
“Vâng, nhất định.” Dạ Dao Quang bảo đảm nói:
“Mạch đại ca cũng phải chăm sóc tốt bản thân mình.”
Không biết có phải do bị thương trong đường hầm hay không, Dạ Dao Quang cảm thấy từ khi trong đường hầm đi ra, Mạch Khâm trở nên cực kỳ trầm tĩnh, hơn nữa còn có một ảo giác rằng hắn đang cố gắng kiềm chế. 
“Ta biết rồi.” Hắn cười cười nhìn Dạ Dao Quang một lúc rồi lại nhìn Ôn Đình Trạm:
“Ta đi trước.”
“Vâng.” 
Nhìn theo Mạch Khâm đi xa rồi biến mất, Dạ Dao Quang đột nhiên thấy phiền muộn.
“Sao lại thở dài vậy?” Ôn Đình Trạm cười hỏi:
“Đợi đến kỳ nghỉ hè năm sau, chúng ta có thể đi tìm Mạch đại ca, ta đã biết nhà Mạch đại ca ở đâu rồi.” 
“Sang năm đâu có nghỉ?” Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn Ôn Đình Trạm, năm sau là một năm mệt nhất, chỉ có kỳ nghỉ đông, gần hết năm ai chạy khắp nơi? Thời gia thu hoạch vụ thu cũng mất tầm mười ngày đến nửa tháng, muốn đi cũng không thể đi xa. Hai năm sau lại có kỳ thi văn, ba năm sau hẳn sẽ đến Ôn Đình Trạm.
“Chỉ cần muốn thì sẽ luôn có.” Ôn Đình Trạm nói.
“Trạm ca, tuy chàng có thể tự học thành tài nhưng cũng không cần dùng thời gian đi học để chiều ý muội, dẫn muội ra ngoài ngao du.” Thực ra thực chất Ôn Đình Trạm là người không thích chạy đây chạy đó khắp nơi, cậu thích ở trong tàng thư các hơn, Dạ Dao Quang đều biết hết. 
“Dao Dao, nhân lúc bây giờ ta còn đang tự do, ta muốn cùng nàng đi đến tất cả những nơi nàng muốn.” Ôn Đình Trạm kéo tay Dạ Dao Quang đi vào phòng.
Sau khi cậu làm quan rồi sẽ không còn có thời gian này nữa, mặc dù nói cậu có thể tự mình vạch kế hoạch phân chia nhưng chưa ở chức vị đó chưa thể cân nhắc được, không thể làm theo ý muốn mà đi cùng cô như vậy được. Trái lại nếu sau này cô không nề hà gian lao vất vả theo cậu, cậu sợ rằng cô sẽ chán ngán cuộc sống như vậy.
Trong mắt cậu, cô giống như một con chim thích bay lượn khắp chân trời. Bầu trời rộng lớn bao la là thứ mà cô hướng tới, muốn đi đâu liền bay đến đó, không hỏi ngày về, chỉ nói vui vẻ. 
Sau này sẽ có những ngày tháng của mấy chục năm sau, cô bị cậu ràng buộc, hy vọng đến lúc đó cô có thể nhớ đến điểm tốt của cậu hôm nay, sẽ không sinh tâm oán hận với cậu.
“Vậy thì có là gì, sau này chàng sẽ không giống hiện giờ, phải đi khắp nơi, đến lúc đó muội cũng xem như là chơi đùa khắp nơi. Có điều chàng thật đáng thương, chỉ có thể ngày ngày trong quan nha. Thế nhưng mỗi ngày muội sẽ nói cho chàng biết những nơi muội chơi vui mà muội phát hiện ra, nếu không muội cũng sẽ vẽ tranh hoạt hình cho chàng nhé?”
“Dao Dao bỏ ngay suy nghĩ này cho ta, hưởng thụ một mình.” Ôn Đình Trạm làm ra vẻ bị thương. 
“Trạm ca, chàng có biết hiện giờ chàng giống gì hay không?” Dạ Dao Quang gian xảo cười.
“Giống gì?” Trực giác nói cho Ôn Đình Trạm, trong miệng Dạ Dao Quang bật ra sẽ không có điều tốt gì.
“Giống oán nam khuê các.” Dạ Dao Quang nói xong liền chạy xa. 
Ôn Đình Trạm cất bước đuổi theo: “Phu nhân, khuê oán là do sự lạnh nhạt của vợ chồng mà ra, lẽ nào nàng không nên vì vậy mà tự xét lại?”
“Muội sẽ cân nhắc, muội sẽ suy nghĩ lại. Chàng mau lớn đi, muội nhất định sẽ ngày ngày sủng hạnh chàng.” Dạ Dao Quang ló đầu dò xét từ góc tường, trêu chọc Ôn Đình Trạm:
“Hôm qua muội nhìn thấy rồi, chàng vẫn còn quá nhỏ...” 
Nói xong, ánh mắt cô liền liếc nhìn giữa hai chân Ôn Đình Trạm.
Nói đến việc không biết xấu hổ, Ôn Đình Trạm tuyệt đối không phải đối thủ của Dạ Dao Quang.
Nhìn chiều hướng gương mặt Ôn Đình Trạm đang tối đi, Dạ Dao Quang cảm thấy dưới chân bôi dầu, liền chạy đi. 
Cũng may sau đó Ôn Đình Trạm có chuyện bị giữ lại mới không tìm Dạ Dao Quang tính sổ.
Sau khi ăn xong bữa tối, Dạ Dao Quang lại phải làm chuyện nghiêm chỉnh, cô sắp xếp pháp đàn ở đài ngắm sao, sau đó mới thả Quách Viện ra: “Viện tỷ, thành tích thi Hương của Dư Trường An rất tốt, không xảy ra bất kỳ việc gì ngoài ý muốn, huynh ấy nhất định sẽ có tên trên bảng vàng, ta chỉ có thể đưa tỷ đến nơi này.”
“Chước Hoa, có thể gặp được muội đã là may mắn cả đời của ta.” Quách Viện cười nói: 
“Ta vốn không nên yêu cầu gì nhưng vẫn mong muội sau này có thể chiếu cố thì hãy chiếu cố hắn một chút.”
Hắn chính là Dư Trường An.
“Được, ta sẽ cố gắng.” Dạ Dao Quang gật đầu: 
“Tỷ còn có chuyện gì muốn nhắn nhủ không, còn có lời nào muốn nói với Dư Trường An không?”
“Duyên đến duyên đi duyên tự tan, hoa nở hoa tàn đã định giờ, nếu duyên phận đã đứt, vậy thì cát bụi đành quay về với cát bụi, cả hai hãy sống yên ổn.” Quách Viện lắc đầu.
Dạ Dao Quang cũng không nói thêm gì nữa, cô bắt đầu thi pháp siêu độ Quách Viện, đưa Quách Viện đến nơi cô nên đến. Nhìn hình bóng Quách Viện hóa thành từng luồng tinh quang biến mất ở đài ngắm sao, cuối cùng rơi vào bên hông Dạ Dao Quang. Cô thu tay lại, đứng bên đài ngắm, ánh mắt sâu xa. 
Nơi này lưu lại trong cô không ít ký ức, cũng không biết cô còn có thể quay lại duyên sinh quan hay không.
“Ngày mai tỷ phải đi rồi.” Qua Vô Âm luôn đứng bên cạnh Tụ Hồn Đỉnh nói.
“Tỷ muốn đi đâu?” Dạ Dao Quang không nhịn được hỏi. 
“Tất nhiên là về nhà.” Qua Vô Âm cười nói:
“Tỷ cũng không phải người không có nhà để về.”
“Vô Âm...” 
“Tỷ biết muội muốn nói gì, tỷ cam đoan với muội, tỷ sẽ không hành động lỗ mãng nữa.” Qua Vô Âm vội vàng dựng thẳng ngón tay lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.