Chương trước
Chương sau
Mãi đến lúc ăn cơm, vẻ mặt Dạ Dao Quang cũng không được tự nhiên. Sức chịu đựng trong lòng Ôn Đình Trạm mạnh hơn cô nhiều, cậu rất lạnh nhạt ngồi xuống. Trước nay Dạ Dao Quang ăn cơm chưa hề im lặng, ngay cả mấy người Tiêu Sĩ Duệ không nhịn được muốn hỏi gì đó cũng bị cô mượn cớ ăn ngủ không được nói lấp liếm cho qua. Ăn xong lại càng mệt nên cô về phòng trùm đầu đi ngủ.
Nhưng lăn qua lăn lại cũng không ngủ được.
"Muội sao vậy?" Qua Vô Âm cũng quay về nghỉ ngơi, thấy Dạ Dao Quang mất hồn mất vía như vậy liền hiểu lầm: 
"Hư Cốc chân quân có thể phi thăng là chuyện tốt, chúng ta phải mừng thay cho người."
"Ừ." Dạ Dao Quang biết Qua Vô Âm hiểu lầm, nhưng vẫn thuận thế gật đầu:
"Tuy lòng muội phiền muộn nhưng lại vui mừng hơn. Lão đầu giúp muội thấy được hy vọng, thì ra phi thăng chưa bao giờ mờ ảo vô định như trong truyền thuyết, mà có tồn tại thật sự." 
"Đúng, nên muội và tỷ đều phải cố gắng." Lần này Qua Vô Âm kiên định gật đầu thể hiện nhận thức tương đồng.
Dạ Dao Quang nghe vậy, xoay chuyển ánh mắt: "Ai da, trước đây không lâu, là ai nói phải tìm người thường, sống hết quãng đời còn lại?"
"Nha đầy thối, chỉ biết ghẹo tỷ." Qua Vô Âm không khỏi bóp thịt mềm bên hông Dạ Dao Quang. 
"Ha ha, đừng đừng đừng, muội sợ nhột..."
"Thì ra muội sợ nhột, tỷ đây phải cù thêm một chút."
"Muội sai rồi, muội sai rồi, a..." 
"Xem muội còn dám xem thường tỷ nữa không. Hứ..."
Hai cô gái chơi đùa một lúc trên giường nhỏ, rất nhanh đã chìm vào giấc say nồng. Cuối cùng cũng có thể thả lỏng dây thần kinh căng thẳng, lòng các cô tìm được sự yên ổn trước đây chưa từng có. Có lẽ dưới địa cung quá mức căng thẳng, vừa thả lỏng việc này thì hai người đều ngủ say, nhất là Dạ Dao Quang.
Thời điểm bọn họ ra khỏi địa cung là buổi sáng, chưa đến trưa duyên sinh quan đã làm đồ ăn cho bọn họ. Qua Vô Âm ngủ hai canh giờ, sau giờ Ngọ thì thức dậy, Dạ Dao Quang vẫn còn đang ngủ say. Chuyến hành trình đi địa cung lần này, dù là thân thể hay tâm hồn đều chạm tới cực hạn. 
Vì vậy, Dạ Dao Quang ngủ thẳng đến lúc mặt trời ngả về tây.
Khi cô mở mắt tỉnh dậy, đối diện là một khuôn mặt ẩn đầy ý cười. Dạ Dao Quang sợ đến mức buồn ngủ cũng không còn, kinh hãi cầm lấy tấm chăn che ngực, lui vào góc tường: "Trạm ca, chàng làm gì thế?"
Thấy phản ứng này của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm không biết nên khóc hay nên cười. Ông Đình Trạm tự mình kéo cô lại, kết quả bị cô tránh né, đành kéo kéo góc chăn của cô. 
Dạ Dao Quang cuống quít sống chết kéo chăn lại: "Trạm ca, ban ngày ban mặt, ở duyên sinh quan chàng cũng không thể làm bậy!"
Tay ngừng lại, khóe môi Ôn Đình Trạm tràn đầy ý cười sâu sắc: "Chẳng qua là ta tới tìm muội, bộ dạng này của Dao Dao cũng khiến ta có chút hiểu lầm, lẽ nào trong lòng Dao Dao hy vọng ta làm bậy sao?"
"Nói bậy!" Dạ Dao Quang lập tức phản bác. 
"Được được, ta nói bậy." Ôn Đình Trạm gật đầu:
"Lòng Dao Dao thoải mái, cũng không thẹn với lòng."
"Đúng thế, muội làm gì mà cần phải thẹn với lòng chứ?" Dạ Dao Quang cật lực gật đầu. 
"Đã như vậy, hẳn là ta lo nghĩ vu vơ, Dao Dao sẽ không trốn ta đúng không?" Ôn Đình Trạm cười híp mắt nói.
"Muội..." Dạ Dao Quang chột dạ một lát rồi lập tức ưỡn ngực nói:
"Tất nhiên, muội chưa từng đối xử không đúng với chàng, sao phải trốn chàng?" 
"Dao Dao mau nói cho ta biết, sáng nay nàng tìm ta có chuyện gì." Ôn Đình Trạm cũng không quên gương mặt cứng ngắc còn chưa kịp thu lại vui sướng và kích động của Dạ Dao Quang lúc đó. Dĩ nhiên đó không phải chuyện tốt bình thường muốn chia sẻ với cậu, trong lòng cô mới có thể tràn đầy vui sướng mà quên mất cái khác như thế, gây ra tình huống lúng túc lúc sáng.
Nói đến chuyện này, tinh thần Dạ Dao Quang vội vàng tỉnh táo, cô vén chăn lên, cấp tốc mang giày chạy đến bọc nhỏ được cột chặt bên cạnh, lấy đá Nữ Oa bên trong ra rồi đưa đến trước mặt Ôn Đình Trạm: "Chàng xem một chút đi."
Ôn Đình Trạm lấy một viên đá Nữ Oa nho nhỏ từ tay Dạ Dao Quang: "Đá Nữ Oa?" 
Không trách giọng nói nghi vấn của Ôn Đình Trạm, cậu không phải người tu luyện nên không cảm nhận được linh ngũ hành gì đó. Hơn nữa đá Nữ Oa này thật sự trân quý hơn cả đá Nữ Oa dưới địa cung.
"Tất nhiên rồi, đây là đá Nữ Oa." Dạ Dao Quang đoạt lại.
"Không biết thưởng thức, hai viên đá Nữ Oa ở địa cung được truyền lại từ thời thượng cổ, dĩ nhiên không thể so được. Nhưng một viên cũng đủ khôi phục chân thân cho Khai Dương." 
"Một viên."
"Ừ?"
"Địa cung chỉ có một viên đá Nữ Oa." Ôn Đình Trạm lặp lại một lần. 
"Chàng nói gì?" Dạ Dao Quang trợn tròn hai mắt, khó tin nhìn Đình Trạm. Cô hồi tưởng lại mọi chuyện chuyện xảy ra ở địa cung một lần rồi mở miệng hỏi:
"Được rồi, muội còn quên hỏi chàng, sao chàng biết đá Nữ Oa không động vào được?"
Nếu không có Ôn Đình Trạm nhắc nhở đúng lúc, cô và Vân Phi Ly có đề phòng đến đâu, một làn sóng khí tiễn ngũ hành phóng tới cũng khiến cô và Vân Phi Ly trở thành mục tiêu sống. 
"Là muội và Tô Bát trưởng lão đối thoại với nhau dẫn đến sự hoài nghi của ta." Ánh mắt Ôn Đình Trạm sâu xa.
"Ta đến bích hoạ tìm thử, chủ nhân địa cung biến mất và xuất hiện cùng một nơi nên không tồn tại kí ức về hai tòa tháp của nàng. Ta cũng hoài nghi lời Mạch Địch trưởng lão nói bộ lạc khác nhau nên phong tục không giống nhau, sau ta lại thấy cái bóng trên bức bích họa."
"Cái bóng?" 
"Đúng vậy, cái bóng." Ôn Đình Trạm gật đầu.
"Vì đỉnh tháp lóe ra ánh sáng ngũ sắc nên bảo tháp có bóng ngược, nhưng chẳng qua bất cẩn lộ rõ. Ta chỉ thấy được bóng của một tòa, mà một tòa khác lại không có nên ta kết luận thật ra chỉ có một tòa tháp, một viên đá Nữ Oa còn để lại từ thời thượng cổ. Nhất là sau này khi chủ nhân địa cung bay ra khỏi tháp, càng xác nhận thêm suy đoán của ta. Lúc đó lòng mọi người đều đặt vào khí tiễn ngũ hành nên dĩ nhiên sẽ không chú ý tới, nhìn giống như là hai tòa tháp kéo ra, nàng từ trong bay ra ngoài. Thật ra có một tòa tháp vốn không di chuyển, là nàng bay ra từ một tòa tháp, tòa tháp còn lại là ánh sáng phản xạ cũng chính là vị trí cơ quan."
Dạ Dao Quang nghe xong không khỏi toát mồ hôi lạnh. Một tòa tháp giống như thật, cảm giác họ cầm đá Nữ Oa vào tay cũng hết sức chân thật. Rốt cuộc là trận pháp nào mới có thể biến ảo ảnh thành chân thật đến thế? 
"Vậy chẳng phải có một viên đá Nữ Oa là giả? Vậy cái nào là giả?" Đột nhiên nghĩ đến mấu chốt này, Dạ Dao Quang không khỏi hỏi.
"Đá Nữ Oa nàng cho Vân Phi Ly đến giờ vẫn còn nên không phải giả rồi." Ôn Đình Trạm nhíu mày. Thật ra cậu thấy tháp giả là tòa của Dạ Dao Quang, dựa theo suy đoán bình thường thì đá Nữ Oa trong tay của Dạ Dao Quang chắc chắn là do ánh sáng bắn ra. Nhưng bọn họ đều rời khỏi địa cung lâu như vậy, đá Nữ Oa trong tay của Vân Phi Ly cũng không biến mất, nếu là ảo ảnh cũng quá khác lẽ thường.
"Vậy thì tốt rồi." Dạ Dao Quang gật đầu, cũng không thể tốt tính nhường mà lại xuất hiện sự nhầm lẫn này. 
"Phiêu Mạc Tiên tông hẳn là đang xảy ra chuyện lớn gì đó mới cần đá Nữ Oa gấp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.