Chương trước
Chương sau
Vân Lạp hít sâu một hơi, ánh mắt của ông rơi trên người của Phan Ngao rồi không tiếng động gật đầu.
Quả nhiên giống như những lời Ôn Đình Trạm đã nói, năm trận tôngg ba, vào thời điểm quan trọng này, Vân Lạp không thể thua thêm một trận nữa. Ảnh hưởng sĩ khí sẽ dẫn đến chuyện ngoài ý muốn, phải biết rằng thua liên tục hai trận là một con số vô cùng nguy hiểm, vì vậy ông phái Phan Ngao ra sân.
Phan Ngao là Đại Thừa kỳ, mà Tô Bát lại là Hợp Thể kỳ đỉnh phong, thực lực của hai người nhìn như chỉ kém một bậc nhưng thật ra chênh lệch rất xa. Hơn nữa Tô Bát là trưởng lão của Tinh Tú tông, vô cùng tinh thông Tinh Tượng trận pháp, ông vừa vào sân liền mượn Vạn Tượng Tinh Huy đại trận trên đài ngắm sao để trói buộc Phan Ngao. 
Kể từ đó, thực lực của hai người được kéo lại gần không ít.
Phan Ngao rơi vào trận pháp mà Tô Bát đã tạo thành trong Vạn Tượng Tinh Huy đại trận, trước mắt là một màu đen kịt, tựa như đột nhiên ông tiến vào vũ trụ vô cùng ảo diệu. Xung quanh đều có những ngôi sao phát ra ánh sáng, thỉnh thoảng có một, hai ngôi sao băng xẹt qua thật sự đã khiến ông hoài nghi bản thân mình đã bay vào bên trong ngôi sao.
Càng là như thế, ông càng phải cẩn thận một chút. Ông đạt đến tu vi này, thật sự rất hiếm khi bị bao vây trong trận pháp, một khi có thể bao vây được ông, vậy thì ông không thể khinh thường. 
Đúng lúc này, phía trước ông có một lỗ đen xuất hiện, lỗ đen này bao vây lấy vô số ngôi sao, mang theo một luồng khí có sức mạnh mãnh liệt. Ông theo bản năng lui về sau một bước, mà một bước lui về sau này, ông cảm giác bước chân của mình bị kiềm hãm. Ông vừa cúi đầu liền nhìn thấy dưới chân của mình cũng có một lỗ đen như miệng lớn của con thú đang cắn nuốt chân của ông. Ánh mắt ông đông lại, ông nhanh chóng ngưng khí, ai ngờ luồng khí của ông đã khiến toàn bộ ngôi sao trong ảo cảnh phải xoay chuyển, xoay chuyển trong màn đêm như một móng vuốt quỷ to lớn, chúng không ngừng xoay tròn chuyển động trước mắt ông.
Ông càng vận khí thì màn đêm lại thu nhỏ một chút dường như muốn bao vây ông bên trong. Duyên sinh quan là nơi chân quân đã bày Vạn Tượng Tinh Huy đại trận, ông tuyệt đối không có khả năng chống lại nên ông phải thoát ra ảo cảnh này.
Người xem ở bên ngoài chỉ nhìn thấy khí ngũ hành mạnh mẽ bao vây cả hai người, đôi tay của Tô Bát không ngừng thay đổi thủ quyết, còn Phan Ngao vẫn đang chần chừ không tiến lên nhưng có thể cảm nhận được khí tức của ông ta đang bị tấn công. Bọn họ không nhìn thấy ảo cảnh, nhưng đều là người tu luyện nên bọn họ cũng không thấy có chuyện gì xảy ra. 
Chỉ có thể nói đây là vận may của Hư Cốc chân quân, Tô Bát trưởng lão lại lựa chọn ủng hộ cho Hư Cốc chân quân. Tô Bát trưởng lão có thể mượn Vạn Tượng Tinh Huy đại trận trên đài ngắm sao, đây là do Tô Bát trưởng lão có bản lĩnh nên chuyện này không thể nói là gian lận được, ngược lại Vân Lạp có chút lo lắng.
“Không phải chàng đã sớm nghĩ đến chuyện này rồi sao?” Dạ Dao Quang thật không ngờ Tô Bát trưởng lão vẫn có phần thắng, cô không khỏi nghiêng đầu nói với Ôn Đình Trạm.
"Chuyện vui ngoài ý muốn." Ôn Đình Trạm không hề nghĩ đến chuyện này, trong kế hoạch của cậu, Tô Bát sẽ thua, cho dù thắng hay thua đều không ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng nếu có thể thắng, vậy thì Dạ Dao Quang không cần phải ra sân. 
Đúng lúc này ở giữa đài ngắm sao, hai luồng sức mạnh mạnh mẽ đồng thời nổ tung, chỉ thấy hai người Phan Ngao và Tô Bát cùng lúc bay ra ngoài, hai người đều được người trong tông môn của mình đỡ lấy.
"Trận hòa." Thiên Cơ chân quân nói.
"Đa tạ Phan Ngao trưởng lão." Tô Bát vô cùng vui vẻ đối với kết quả này, ngay cả người của Tinh Tú tông cũng vô cùng hưng phấn, trưởng lão của bọn họ với tu vi Hợp Thể kỳ đánh một trận hòa với Đại Thừa kỳ, sao bọn họ không vui vẻ được chứ? 
Phan Ngao hành lễ với Thiên Cơ chân quân rồi lui trở về, vẻ mặt áy náy nhìn Vân Lạp. Vân Lạp vỗ tay lên vai của ông, thực lực của Tô Bát không yếu, hơn nữa ông ta lại chiếm địa lợi nên kết quả như vậy là hiển nhiên, ông biết Phan Ngao đã dùng hết sức.
"Tiểu tử Mạch Địch, hiện tại đến phiên ngươi." Hư Cốc thắng, tất nhiên vẫn do ông phái người, quả nhiên ông dựa theo tu vi từ cao xuống thấp để phái người.
Ngược lại bên kia Vân Lạp có chút bị động, ngoại trừ ông ra không ai có thể làm đối thủ của Mạch Địch. Trận này ông không thể thua nữa. Vân Lạp do dự một lát, ngay vào lúc ông định tự mình ra trận thì có một người đi ra: "Vân Lạp trưởng lão, trận này hãy để ta nghênh chiến." 
Thương Liêm Súc là phụ thân của Thương Quân Nguyệt.
Vân Lạp có chút do dự, Phan Ngao nói gì đó ở bên tai của ông, cuối cùng ông gật đầu.
Mặc dù Thương Liêm Súc ủng hộ Vân Lạp nhưng Thương Lang tông có giao tình mấy đời với Cửu Mạch tông, Thương Liêm Súc cũng được xem là bằng hữu nhiều năm của Mạch Địch. Mặc dù hai người đối địch nhưng họ vẫn nhìn nhau cười như trước. 
"Mạch nhị đệ, ta vừa mới đột phá Hợp Thể kỳ hôm qua, đệ phải cẩn thận." Thương Liêm Súc là một người quang minh lỗi lạc nên ông nói thẳng.
Người của Hư Cốc ngạc nhiên, bọn họ không ngờ bên Vân Lạp có đến ba vị Đại Thừa kỳ. Phải biết rằng tu vi của Thương Liêm Súc thấp hơn Mạch Địch, mặc dù Thương Lang tông là tông môn nhưng là tông môn được xếp cuối cùng, thế mà lần này ông đột phá Hợp Thể kỳ trước cả Mạch Địch.
"Đa tạ nhắc nhở, Thương đại ca cũng phải để ý." Mạch Địch rất thản nhiên gật đầu. 
Nếu Thương Liêm Súc chỉ mới đột phá hôm qua, như vậy chắc chắn ông vẫn chưa kịp củng cố tu vi, chẳng qua so với cấp bậc hiện tại của bọn họ, độ nguy hiểm đã giảm đi rất nhiều nhưng chống lại cao thủ có tu vi gần ngang nhau cũng chưa chắc có thể thắng được.
Khí ngũ hành bao vây xung quanh cả hai người đều là ngũ hành Thủy và Thổ. Khí ngũ hành trên người của Thương Liêm Súc đã tiến vào Đại Thừa kỳ nên nồng đậm hơn nhiều so với Mạch Địch, nhưng lại mơ hồ không ổn định. Hai người không dùng binh khí, hơn nữa cả hai đều vô cùng ăn ý quyết định một chiêu phân thắng thua, hai người đều ngưng tụ toàn bộ khí lực tạo thành một thanh kiếm ngắn.
Một thanh kiếm ngắn có sức mạnh kinh người dường như có thể phá núi hủy đất. 
Hai người cùng lúc buông thanh kiếm ra, hai thanh kiếm va chạm vào nhau trên không trung, thanh kiếm chiếm dùng khí ngũ hành ngưng tụ ra chém giết nhau giữa không trung. Kiếm hoa lóe mắt mỗi một lần va chạm tựa như một trận mưa tên rơi xuống, Dạ Dao Quang nhìn lâu chợt cảm thấy đau mắt.
Đột nhiên cơ thể của Hư Cốc khẽ động, ông che trước mặt Dạ Dao Quang: "Nha đầu, cẩn thận bị thương bởi kiếm khí."
Trong lòng của Dạ Dao Quang ngạc nhiên, đây được gọi là cao thủ quyết đấu, với tu vi của cô thật ra ngay cả nhìn cũng không có tư cách, kiếm khí chính khí được ngưng tụ thành kiếm, những kiếm hoa bay tung tóe này thật ra là khí được bắn ra từ hai vị cao thủ, từ từ khuếch tán rồi bắn ra luồng khí gây thương tích. 
Ôn Đình Trạm nắm lấy tay của Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang không nhìn thấy. Trận chiến này nhanh chóng kết thúc, kết quả cuối cùng là Mạch Địch thua.
Mạch Địch đi lên trước hành lễ với Hư Cốc: "Đã phụ sự nhờ vả."
"Không sao cả, ngươi dùng hết sức là được." Hư Cốc phất tay. 
Cuối cùng Vân Lạp đã thở phào nhẹ nhõm, trận này bọn họ đã thắng, cục diện hiện tại đang ngang nhau, ông vẫn kiên trì để mình ra sau, vì vậy ông phái ra một vị Hợp Thể kỳ khác.
Người có tu vi cao nhất ở bên Hư Cốc chỉ còn lại Qua Mậu là trưởng lão của Qua Vụ Hải, cũng chính là người đã ngăn cản Qua Vô Âm làm khó Qua Duệ Trọng, không có lựa chọn nào khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.