Chương trước
Chương sau
“Dao Dao, nàng sao vậy?” Ôn Đình Trạm đang nhìn tầng cung điện thứ ba vừa hay quay đầu lại thì nhìn thấy Dạ Dao Quang tự ngược, cậu tiến lên trước, thấy gò má cô đỏ ửng liền nhíu mày.
Dạ Dao Quang hoàn toàn không để ý đến, cô kích động không thôi kéo Ôn Đình Trạm: “Trạm ca, Ngọc Tủy Côn Lôn nghìn năm.”
Ôn Đình Trạm đưa tay nhẹ nhàng xoa gò má Dạ Dao Quang, ngọc nghìn năm gì đó với cậu mà nói đều là thứ vô dụng, cậu trầm giọng nói: “Không được như vậy nữa.” 
“Yên nào yên nào, muội chẳng qua chỉ là một phút hưng phấn quá độ mà thôi, lần sau muội muốn véo cũng sẽ véo chàng.” Dạ Dao Quang rất ham của cất ngọc vào trong lòng rồi ngẩng đầu nhìn tầng thứ ba của địa cung (*),nói với Ôn Đình Trạm:
“Chúng ta có cần xuống tiếp không?”
“Nếu nàng muốn, ta nhất định sẽ đi cùng.” Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang nói. 
Dạ Dao Quang nhìn về phía trước rồi lại nghĩ đến bọn họ đã vào rất lâu rồi, chỉ sợ thời gian không còn sớm nữa. Nếu như bọn họ vẫn không chịu quay về, đến lúc đó chỉ sợ những người ở duyên sinh quan sẽ đi tìm hai người họ. Bây giờ là lúc thời buổi rối loạn, vốn dĩ họ đến làm khách thì không nên gây phiền phức cho duyên sinh quan. Hơn nữa phía trước cho cô cảm giác ngày càng nặng nề, cô có chút lo lắng.
Mặc dù cô rất ham của nhưng điều cô nghĩ đến đầu tiên đó là sự an toàn của cô và Ôn Đình Trạm. Còn nếu bọn họ có được thứ tốt, cứ như vậy mà cầm ra ngoài khác nào tự chui đầu vào lưới, không chừng còn không có mệnh hưởng.
“Chúng ta về trước đã.” Dạ Dao Quang còn có nhiều thứ muốn hỏi Ôn Đình Trạm. 
Ôn Đình Trạm hiển nhiên không phản đối, nghi hoặc trong lòng cậu đã nhận được đáp án.
Hai người theo đường cũ quay về, Ôn Đình Trạm để hòn đá màu xanh trong tay về chỗ cũ, tầng hai địa cung lại khôi phục nguyên dạng, tầng thứ nhất Ôn Đình Trạm cũng để đồ vật hình sợi dài vào trong tay của thị nữ, địa cung cũng khôi phục lại hình dạng.
Sau đó Ôn Đình Trạm đẩy mạnh mười lăm viên nam châm, mở cửa chính ra. 
Cửa lớn đi lên, Dạ Dao Quang bốn mắt nhìn nhau với một người. Dạ Dao Quang hết sức căng thẳng, đợi sau khi thấy rõ dung mạo của đối phương mới thở dài một hơi: “Mạch đại ca, thật may là huynh.”
Mạch Khâm không nói gì, một tay kéo hai người ra rồi nhanh chóng đóng cửa lại: “Chúng ta mau đi thôi.”
Dạ Dao Quang cũng không dám nói gì, không biết cửa đá có tính chất gì, căn bản không nghe thấy bất cứ âm thanh nào bên ngoài, cũng không cảm thấy bất kỳ khí tức bên ngoài nào. Cũng may ông trời phù hộ để bọn họ gặp Mạch Khâm, đổi lại là người khác, chỉ sợ cô và Ôn Đình Trạm sẽ phải khai báo nơi này. Mạch Khâm khẩn trương như vậy, khẳng định là bên ngoài có người khác mới rời đi không xa. Tu vi của đối phương cũng cao, âm thanh đóng mở cửa đá sẽ thu hút sự chú ý của đối phương. 
Tất cả đúng như Dạ Dao Quang suy nghĩ, sau khi bọn họ mau chóng rời đi, rất nhanh có mấy người chạy như bay đến, người dẫn đầu Dạ Dao Quang cũng quen biết, chính là Vân Phi Ly. Vân Phi Ly xông vào nhìn, đã không còn người, một vết tích trong động cũng không có. Lúc này mấy đệ tử của Phiêu Mạc Tiên tông cũng đuổi đến nơi, trong đó còn có một người Dạ Dao Quang hiểu rõ - Lệ Thăng.
“Tiểu sư thúc, xảy ra chuyện gì vậy?” Bọn họ đi tới, Vân Phi Ly lại đột nhiên xông về đuổi theo, Lệ Thăng nhìn bốn phía xung quanh, khó hiểu không thôi.
“Chỉ là đột nhiên nghĩ tới một số chuyện muốn hỏi Mạch thiếu tông chủ, nhưng lại không ngờ hắn rời đi nhanh như vậy.” Ánh mắt Vân Phi Ly sâu thẳm, nói xong liền đi khỏi sơn động, nhìn bốn phía xung quanh. 
Mà lúc này, Mạch Khâm đã đưa Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang chạy xa.
“Mạch đại ca, huynh lại cứu bọn muội một mạng.” Dạ Dao Quang hiển nhiên biết nếu bị người khác chắn trước cung điện bọn họ đi ra, chỉ sợ mạng nhỏ này của họ thật sự khó mà bảo toàn được.
“Hai người sao lại đến đây?” Chuyện này Mạch Khâm cũng không báo tin cho Dạ Dao Quang vì chuyện này quá mức nguy hiểm, lại không ngờ vẫn gặp phải Dạ Dao Quang. 
“Chuyện này hoàn toàn là trùng hợp.” Dạ Dao Quang vẻ mặt bất đắc dĩ, nói lại mọi chuyện một lần:
“Hiện giờ bọn muội đang ở trong duyên sinh quan, muội có quen biết Trường Diên đạo trưởng.”
“Nếu vậy thì bây giờ hai người quay về duyên sinh quan đi.” Sắc mặt Mạch Khâm có chút nặng nề. Vân Phi Ly là người vô cùng thông minh, nếu nhìn thấy bọn họ ở cùng một chỗ, nhất định sẽ hoài nghi. 
“Hiện giờ chúng ta chia nhau ra.”
“Mạch đại ca...”
“Mạch đại ca nói rất phải, sau này chúng ta vẫn có thể gặp lại, có lời gì muốn nói đợi sau này lại nói.” Ôn Đình Trạm lập tức hiểu ý tứ của Mạch Khâm, nhất định Mạch Khâm vừa mới tách rời người khác, nếu lúc này hai người bọn họ ở cùng một chỗ với Mạch Khâm nhất định sẽ khiến người nghe thấy âm thanh cửa đá nghi ngờ. 
“Được rồi, vậy bọn muội quay về duyên sinh quan đợi huynh.” Tình huống khẩn cấp, Dạ Dao Quang cũng không kịp ôn chuyện.
“Vậy ta đi trước.” Mạch Khâm gật đầu, tung người biến mất.
“Chúng ta đi rồi nói.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang đi, đi vòng qua đường động phủ. Cậu đã nhìn toàn cảnh ở nơi cao một lần, với bọn họ mà nói cho dù không có đường cũng có thể đi được. Đi quanh nửa canh giờ, bọn họ quay về chân núi duyên sinh quan, vẫn còn nhiều người đợi ở chân núi như vậy. 
Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang nhìn thẳng đi lên trước, quay về duyên sinh quan dưới sự chú ý của mọi người. Lúc này mặt trời đã lặn, hai người đều không ăn trưa. Mặc dù một bữa không ăn cũng không sao nhưng Dạ Dao Quang đói rồi, vừa hay quay về liền đến bữa tối, Dạ Dao Quang cũng ăn không không ít.
Sau khi ăn xong bữa tối, Dạ Dao Quang gọi một mình Càn Dương ra ngoài.
“Sư phụ.” Càn Dương thò đầu ra nhìn, xác định Ôn Đình Trạm không có ở đó mới đi tới. 
“Cậu làm chuyện gì mà muốn đề phòng Trạm ca?” Dạ Dao Quang nhìn thấy điệu bộ đó không khỏi nghi hoặc.
“Là sư nương nói, ta không thể nhân lúc cậu ấy không ở đây mà tìm sư phụ.” Càn Dương nói.
Dạ Dao Quang khó hiểu, hiển nhiên Càn Dương không nói ngày đó hắn vô tình nói sư đồ như bọn họ kết thành đạo lữ không phải ít, mới bị Ôn Đình Trạm lén lút cảnh cáo. 
Chỉ là một câu sư nương kia của Càn Dương khiến Dạ Dao Quang ho nhẹ hai tiếng, sau đó lấy Huyết Phượng Nhãn trong lòng ra: “Cái này cho cậu, cậu có biết dùng thế nào không?”
“Sư phụ!” Càn Dương nhìn thấy Huyết Phượng Nhãn, lập tức trừng to hai mắt, không che giấu nổi kích động hô to một tiếng.
Dạ Dao Quang đưa tay vò vò lỗ tai: “Sư phụ cậu không bị điếc!” 
“Ô, sư phụ người thật tốt.” Càn Dương lập tức nhào tới.
Dạ Dao Quang sớm có phòng bị, nhanh chóng nghiêng mình. Càn Dương liền nhào thẳng xuống đất, sau dó nhìn Dạ Dao Quang gần trong gang tấc, hai tay khép lại ôm lấy chân Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang: “...” 
“Buông ra.” Dạ Dao Quang cố nhẫn nại không đá bay tên này đi.
“Không buông, sư phụ đối với đồ nhi thật tốt, trước giờ chưa từng có ai đối với ta tốt như sư phụ.” Càn Dương ôm càng thêm chặt.
Giọng nói buồn rầu, ánh mắt lưu luyến kia như một đứa bé bị vứt bỏ tìm thấy mẹ vậy... 
***
(*) Địa cung: Công trình kiến trúc dưới lòng đất, nơi cất giữ Xá Lợi và vật dụng của nhà Phật. Hoặc cũng có nghĩa là lăng mộ dưới đất của vua chúa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.