Chương trước
Chương sau
Tùy tiện cử động ngón tay thôi mà cũng khiến cả gia tộc Đậu gia người người bất an, làm hắn chạy ngược chạy xuôi cả ngày hôm nay. Đúng là cách biệt một trời một vực mà. Hắn thề rằng sau này có đắc tội với hoàng đế cũng không dám đắc tội với Ôn Đình Trạm.
“Xì.” Dạ Dao Quang cũng vui theo, đôi mắt hoa đào chuyển động.
“Tiểu Lục, cậu sợ chàng ấy làm gì? Cậu chỉ cần dỗ dành ta là được mà, đảm bảo mọi việc đều thuận lợi.” 
“Vậy cậu có thể giúp ta lấy được lòng của Nghiên nhi không?” Ánh mắt Lục Vĩnh Điềm sáng ngời, dáng vẻ xu nịnh bước lên trước. Hắn cho rằng hắn phải nhanh chóng lấy một người vợ thông minh, nếu không sớm muộn gì thì cũng bị bọn họ cướp mất đến mảnh xương cũng chẳng còn mà gặm.
Dạ Dao Quang chìa đôi tay mềm mại của cô về phía Lục Vĩnh Điềm.
Lục Vĩnh Điềm nhìn tay cô, sau đó lại nhìn sang người bên cạnh, hắn không hiểu đây là ý gì. 
Văn Du cho rằng tên này hết thuốc chữa rồi, sau này phải tránh xa chút, nếu không khéo lại bị liên lụy.
“Trả thù lao.” Ôn Đình Trạm có lòng tốt nhắc nhở hắn.
“Ồ.” Lục Vĩnh Điềm lập tức tỉnh ngộ, sờ túi tiền mới phát hiện trên người hắn chỉ có hai ngàn lượng. Còn nói phải đi chơi, không ngại chịu trận chổi lông gà của mẹ hắn mới lấy được hai ngàn lượng. 
“Tiểu Khu, ta chỉ có hai ngàn lượng.”
“Hai ngàn lượng thì hai ngàn lượng, lấy cậu giá hữu nghị.” Dạ Dao Quang cười híp mắt nói.
Lục Vĩnh Điềm tiếc nuối đưa hai ngàn lượng cuối cùng của hắn cho Dạ Dao Quang, giương mắt nhìn Dạ Dao Quang nhét tiền vào trong người: “Tiểu Khu, cậu giúp ta thế nào đây?” 
“Đợi sau khi về, ta làm cho cậu pháp khí cầu duyên.” Lục Vĩnh Điềm và Trác Mẫn Nghiên có duyên phận phu thê.
Cho nên Dạ Dao Quang không ngại để bọn họ tạo thiện cảm cho đối phương trước, còn khi nào đơm hoa kết quả thì phải còn phải xem dòng dõi Trác gia, còn có một vị quận chúa luôn mong con mình sẽ làm thái tôn phi nữa kia kìa. Dạ Dao Quang rất đồng tình với Lục Vĩnh Điềm. Trác Mẫn Nghiên năm nay mới mười ba tuổi, còn hai năm nữa mới đến tuổi cập kê, đến lúc đó chắc chắn sẽ không để mắt một người đến khoa cử cũng chẳng thèm tham gia như Lục Vĩnh Điềm. Nếu như Tiêu Sĩ Duệ không có cách, theo như ý của vị quận chúa Trác gia kia, chỉ sợ trong vòng năm năm sẽ không gả Trác Mẫn Nghiên. Năm năm sau Lục Vĩnh Điềm cũng hai mươi hai tuổi rồi, là một người đàn ông lớn tuổi rồi.
Dù sao trong năm năm nàng ta không được gả đi cũng tốt, mọi người cùng nhau làm hàng tồn. 
“Tiểu Khu, sao cậu lại cười…” Lục Vĩnh Điềm còn chưa kịp nói ra hai chữ nham hiểm thì Văn Du ở phía sau liền đá cho hắn một cước, hắn vội vàng ngậm miệng.
“Cười thế nào cơ?” Dạ Dao Quang chớp mắt một cái.
“Đẹp đến vậy, khiến ánh trăng cũng phải ngại ngùng.” Lục Vĩnh Điềm vội vàng đổi giọng. 
Tiêu Sĩ Duệ, Tần Đôn và Văn Du không nhịn nổi lấy tay che miệng để không cười ra tiếng.
“Đó là bởi vì ta quen được một người huynh đệ tốt đó thôi.” Dạ Dao Quang đưa tay ra vỗ bả vai của Lục Vĩnh Điềm.
“Được, ta nhất định sẽ giúp cậu.” 
“Huynh đệ tốt, à không, muội muội tốt…” Lục Vĩnh Điềm cảm thấy không thể gọi Dạ Dao Quang là huynh đệ tốt được nên sửa lại, lập tức cảm thấy hai bên trái phải có như có hai tia ánh sáng lạnh đang rọi vào mình.
“Hửm?” Ôn Đình Trạm đưa mắt tới.
Ánh mắt của Tiêu Sĩ Duệ cũng không thiện cảm là mấy. Hắn gọi Dạ Dao Quang là tỷ tỷ, tên này gọi muội muội, không phải là lợi dụng thì là gì. 
Trước có sói, sau có hổ. Lục Vĩnh Điềm toát hết cả mồ hôi chân:
“Ôi, đã muộn đến vậy rồi ư, bảo sao ta đã buồn ngủ rồi, ta đi ngủ đây, mọi người cũng nên nghỉ sớm đi.”
Lời còn chưa kịp nói hết, hắn đã biến mất tăm… 
“Vậy nghỉ sớm một chút vậy.” Tiêu Sĩ Duệ gật đầu.
Mọi người liền tản ra, Càn Dương vừa mới gặm xong con gà nướng đem về từ yến tiệc, tỏ vẻ vui mừng. Trên đời này đúng là không có chuyện gì hạnh phúc hơn vừa ăn xong có thể đi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Mà hắn có phải là lợn đâu.
Sáng sớm hôm sau, nha phủ đã tháo lụa đỏ, treo vải trắng lên khiến dân chúng biết hôm qua là yến tiệc mừng thọ của Tri phủ đều tò mò vô cùng. Nghe chuyện con trai độc nhất của Tri phủ bị giết chết đêm qua, ai nấy cũng không khỏi xuýt xoa. Bầu không khí im ắng, đau thương bao trùm lên toàn bộ nha phủ. Chiều hôm đó gia chủ của Đậu gia Đậu Hình đích thân đến nha phủ. Đậu Hình chính là Bố chánh sứ ty của Hồ Quảng, tương đương với tỉnh trưởng. 
Lục đốc ty - tổ phụ của Lục Vĩnh Điềm, Đậu Hình và Án sát sứ Cố Nguyên Sinh có cùng phẩm cấp. Mỗi một tỉnh đều có ba ty: Bố chánh ty, Án sát ty, Đô ty, tên goi chung là “Tam ty”, là các cơ quan cao nhất trong khu hành chính cấp tỉnh. Ba người đứng đầu Tam ty đồng cấp tam phẩm.
Đậu Hình đến, mọi người mới bừng tỉnh. Đậu gia và Quách gia liên hôn, hai nhà đã nắm trong tay cả một phương. Nếu xảy ra chuyện lớn gì thì sẽ trở thành một quả bom hẹn giờ vô cùng đáng sợ.
“Lão thần, Bố chánh sứ của Hồ Quảng Đậu Hình tham kiến trưởng tôn điện hạ, điện hạ vạn phúc.” Đậu Hình quỳ xuống, tay trái đặt lên tay phải chắp tay hướng xuống đất, đầu cũng chậm rãi hướng xuống đất, hành lễ vô cùng chuẩn mực. 
“Đậu đại nhân, mời đứng lên.” Để bày tỏ sự tôn trọng đối với trọng thần triều đình, Tiêu Sĩ Duệ tự mình đỡ Đậu Hình dậy.
Mấy người Dạ Dao Quang cũng hành lễ: “Chúng học trò tham kiến Đậu đại nhân.”
“Chư vị đa lễ rồi.” Đậu Hình từ từ nói. 
“Đậu đại nhân, mời ngồi.” Tiêu Sĩ Duệ tiếp kiến Đậu Hình ở thạch đình, ra hiệu cho Đậu Hình ngồi đối diện với hắn.
“Đậu đại nhân bận rộn chuyện triều chính, nay tới nha phủ không biết là vì chuyện gì?”
Đậu Hình liền vội vàng khom người: “Hôm nay lão thần đến nha phủ là để thỉnh tội cho Đậu gia.” 
“Đậu đại nhân sao lại nói vậy, Đậu gia có tội gì chứ?” Tiêu Sĩ Duệ có chút kinh ngạc.
“Đậu Anh sơ xuất khiến điện hạ kinh hãi là do lão thần không biết dạy, thần đến để thỉnh tội với điện hạ.” Đậu Hình vẫn rất cung kính.
“Sơ xuất…” Tiêu Sĩ Duệ hờ hững lặp lại hai chữ, còn phần sau ngừng lại không nói tiếp. 
Đậu Hình vẫn giữ tư thế khom người hành lễ, không nhúc nhích.
Thạch đình yên ắng một lúc, chỉ còn tiếng gió nhẹ lay những dải lụa mỏng.
“Đậu đại nhân, bổn điện hạ mới mười lăm tuổi nhưng đã bị hành thích không dưới mười lăm lần rồi, lẽ nào Đậu đại nhân cho rằng hôm nay bổn điện hạ có thể ngồi đây nói chuyện cùng ông đều do dựa vào số phận ư?” Sắc mặt Tiêu Sĩ Duệ bình thản, từ góc độ của Dạ Dao Quang nhìn sang, cô dường như thấy được hình bóng của Ôn Đình Trạm. 
“Đậu đại nhân cho rằng bổn điện hạ dễ lừa lắm sao?”
“Lão thần không dám.” Đậu Hình lại khom người thêm một chút.
“Đậu đại nhân tận tụy với triều đình, bổn điện hạ đương nhiên sẽ không làm khó dễ Đậu đại nhân, bổn điện hạ cũng không phải người không biết lý lẽ.” Tiêu Sĩ Duệ chuyển động Tị Thủy châu trên tay hắn. 
“Như vậy đi, bổn điện hạ cho Đậu đại nhân kỳ hạn ba ngày, Đậu đại nhân chỉ cần giải thích rõ ràng về chuyện chén canh hoa giao kia và thân phận của tên hung đồ là được.”
“Điện hạ...”
“Đậu đại nhân, bổn điện hạ cũng là người khá khó tính đấy.” Không đợi đậu Hình nói nốt, Tiêu Sĩ Duệ hờ hững nói một câu. 
“Lão thần tuân mệnh.” Đậu Hình thở sâu một hơi.
“Đậu đại nhân đi đường dài vất vả, đi nghỉ ngơi chút trước đã, bổn điện hạ vẫn còn chờ câu trả lời từ Đậu đại nhân đấy.”
“Lão thần xin cáo lui.” 
Đến khi Đậu Hình đi xa rồi, Dạ Dao Quang mới hỏi: “Hắn tới để thị uy?”
“Thị uy và cả thăm dò nữa.” Ôn Đình Trạm cười nói.
“Muốn xem giới hạn của ta, lấy tội thất trách để thoát ư?” Tiêu Sĩ Duệ nhìn về hướng Đậu Hình đi khuất. 
“Đúng là làm chúa đất lâu quá nên quên mất chủ là ai rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.