Chương trước
Chương sau
Ta chưa bao giờ nghĩ hắn lại ngốc như vậy.” Ánh mắt Quách Viện vẫn đặt trên người Dư Trường An, thần sắc có chút dại ra, có vẻ rất bất lực hoảng loạn.
“Theo ta thấy hắn đang muốn làm quỷ phu thê với cô đó!” Dạ Dao Quang nghĩ đến thiếu niên vừa rồi liền có chút sợ hãi, chậm thêm nửa bước nữa thì đúng là phiền toái.
“Cô cũng có tình cảm với hắn…” 
Lúc này Quách Viện mới thu hồi lại ánh mắt, cười tự giễu: “Thì sao? Người và quỷ khác biệt, gặp nhau không đúng lúc chỉ có thể âm dương cách biệt, có tình hay không cũng đều chỉ là công dã tràng mà thôi.”
“Sao hai người lại đi đến bước này?” Dạ Dao Quang hít sâu một hơi, nhìn thái độ của Quách Viện và Dư Trường An thì có vẻ chuyện không đơn giản như vậy.
“Ta cũng không muốn…” Quách Viện khẽ nhắm hai mắt lại. 
“Trần Trăn Nhi chính là bạn cùng phòng của muội muội hắn, Dư gia ở Dư Hàng chính là danh môn vọng tộc, gia thế không thua kém gì Liễu gia quận Dự Chương. Trần Trăn Nhi vốn là bạn tốt của Hinh nhi, phụ thân hắn là tri phủ Dư Hàng, là người lãnh đạo trực tiếp của phụ thân Trần Trăn Nhi. Ta dựa vào danh tiếng của Trần Trăn Nhi đi tới Dư gia, lúc đầu cũng chỉ vì nhìn trúng tàng thư của Dư gia…”
Quách Viện không chỉ thích xem sách, mà nàng còn nóng lòng muốn hiểu rõ tình trạng hiện tại của chính mình nên không dám đi tìm cao tăng hoặc đạo sĩ để hỏi, chuyện này những người bình thường chưa chắc đã giải thích được. Trần gia kém xa Dư gia, danh tiếng của Dư gia tại Dư Hàng còn lâu đời hơn Nhậm gia, Dư Hoan Hinh ở Dư gia được cưng chiều vô cùng. Bởi vì có quan hệ với Dư Hoan Hinh nên nàng thường hay tới Dư gia, Dư Trường An cũng vô cùng yêu quý muội muội này, thấy Dư Hoan Hinh thường dẫn theo Quách Viện nên hắn cũng để ý tới nàng. Quách Viện đọc rất nhiều sách, còn có cách giải thích rất đặc biệt lập tức khiến Dư Trường An hứng thú.
Một nam nhân bắt đầu có hứng thú với nữ nhân thì sẽ tìm cách thể hiện sự quan tâm của mình, sau đó nảy sinh tình yêu. Đáng tiếc lúc đầu Quách Viện không hề hay biết, nàng chỉ đắm chìm trong việc tìm ra nguyên nhân cái chết của mình nên không để ý đến xung quanh. Sau khi nàng bị Trần Trăn Nhi đẩy ra ngoài thì vừa đúng lúc Trần Trăn Nhi gặp phải Dư Trường An, Dư Trường An cũng phát hiện ra nữ tử khiến hắn ái mộ này dường như đã thay đổi chỉ trong một đêm. 
Dư Trường An cũng là người thông minh nên đã tìm cách điều tra, phát hiện được sự kỳ lạ của Trần Trăn Nhi, sau đó tìm hiểu thêm ở chỗ muội muội hắn, lúc lấy được đáp án hắn cũng vô cùng kinh hãi. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng bằng việc Quách Viện biến mất, vì thế hắn bỏ qua Trần Trăn Nhi, chỉ một lòng muốn tìm Quách Viện.
Khi đó hắn mới biết nữ tử mà hắn nhớ thương vốn chỉ là một nữ quỷ, nhưng hắn cũng không quan tâm nàng là quỷ hay là người…
Cũng may về sau Quách Viện lại trở về trong cơ thể Trần Trăn Nhi, hắn cũng có thể yên tâm hơn một chút, liền đi hỏi thăm lai lịch của Quách Viện. Hắn muốn biết tất cả những chuyện có liên quan đến Quách Viện nhưng lại có chút sợ hãi. Từ khi Quách Viện biến mất, tâm trạng hắn luôn bất định, cho đến khi phát hiện sự dị thường của Quách Viện hắn mới lập kế theo dõi, tận mắt nhìn thấy Quách Viện từ thân thể Trần Trăn Nhi bò ra hút dương khí của nam tử thì hắn mới hoàn toàn tức giận. 
Hắn không biết khi hắn phát hiện ra thì Quách Viện đã hút đến dương khí của người nam nhân thứ ba, hắn không chịu được liền xông lên đẩy nam nhân kia ra. Lúc ấy nhu cầu dương khí của Quách Viện quá cấp bách nên không thể khống chế chính mình, cho dù nàng cố gắng rời xa Dư Trường An nhưng cũng không ngăn nổi sự quyến rũ của dương khí…
Đó cũng là lần hút dương khí cuối cùng của Quách Viện.
“Ta không biết vì sao dương khí của huynh ấy lại tự động chui vào trong cơ thể ta, ngày xưa lúc ta đi hút dương khí chưa từng gặp qua chuyện như vậy.” Quách Viện cũng có chút kinh hãi, nàng vẫn cảm thấy nàng sẽ hại chết Dư Trường An. 
“Chước Hoa, van xin cô, ta không muốn báo thù nữa, chỉ cần cô có thể cứu huynh ấy, ta sẽ cam tâm tình nguyện tiến vào luân hồi.”
“Cô yên tâm đi, hắn không bị nguy hiểm đến tính mạng, cô tự động hút được dương khí của hắn là bởi vì hắn cam tâm tình nguyện.” Dạ Dao Quang nhẹ giọng giải thích.
“Hắn nguyện ý chia sẻ dương khí cho cô nên cô cũng không khống chế được lượng dương khí cần hút vào người.” 
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!” Quách Viện thở phào nhẹ nhõm:
“Chỉ cần huynh ấy không sao là tốt rồi.”
“Nhưng hắn có sao không thì ta cũng không chắc chắn được.” Dạ Dao Quang nói: 
“Một tháng nữa hắn sẽ phải tham gia thi Hương, bộ dạng hiện nay của hắn… nếu cô không xử lý tốt chuyện này thì sẽ tạo ra một đoạn nghiệt duyên.”
Quách Viện đứng im bất động, sau đó nàng bay tới bên cạnh Dư Trường An, nhìn chằm chằm hắn.
Dạ Dao Quang khẽ thở dài: “Cô ở lại trông chừng hắn một đêm, cũng nghĩ cách xem nên kết thúc chuyện này như thế nào, ta đặt Tụ Hồn đỉnh ở chỗ này, trước rạng sáng mai cô hãy vào trong đó.” 
Quách Viện không nói gì, Dạ Dao Quang cũng không đợi nàng trả lời, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Ôn Đình Trạm đứng chờ cô dưới gốc cây trong sân, mấy người khác cũng vây quanh. Dạ Dao Quang bước lên trước nói: “Cũng không sớm nữa, nên đi nghỉ thôi.”
“Này, tiểu Khu, ừm… nàng ấy ở trong phòng sao?” Lục Vĩnh Điềm chép miệng, chỉ tay về gian phòng bên trong. 
“Cậu yên tâm, nàng ấy không ăn cậu đâu.” Dạ Dao Quang liếc mắt.
“Nếu cậu sợ thì hãy ở chung với tiểu Dương đi.”
Ở cùng với tên Càn Dương ngáy như sấm kia sao? Có người nói Càn Dương còn bị mộng du, luyện võ ở trong mơ, sơ ý một chút sẽ trở thành bia thịt người. Nhưng nếu không ngủ cùng phòng với Càn Dương thì có lẽ đêm nay hắn thật sự không dám chợp mắt. 
Không để ý đến vấn đề của Lục Vĩnh Điềm nữa, Dạ Dao Quang trở về học xá của mình. Rửa mặt xong, Dạ Dao Quang lập tức kể lại chuyện của Quách Viện và Dư Trường An.
Sau cùng cô cũng không khỏi thở dài một hơi: “Đây thật sự là khoảng cách xa nhất.”
Rõ ràng yêu nhau nhưng lại người dương kẻ âm… 
“Đúng là công dã tràng…” Ôn Đình Trạm đáp.
“Chàng nói sau này Dư Trường An phải làm thế nào?” Dạ Dao Quang có chút phiền muộn, một thanh niên tốt như vậy lại bị làm hỏng mất, nhất là Ôn Đình Trạm còn nói Dư Trường An có hy vọng thi đậu tiến sĩ.
“Dư Trường An đâu có dễ bị làm hỏng như vậy?” Ôn Đình Trạm nghiêng đầu nhìn Dạ Dao Quang: 
“Hắn từ đầu đã muốn đi theo Quách Viện một đoạn đường, có lẽ hai ngày nay Quách Viện đã kể lại tiền căn hậu quả cho hắn, trong lòng hắn nhất định đã hiểu rõ mọi chuyện…”
“Nhưng vừa rồi không giống như giả bộ, nếu như Quách Viện được độ hóa mà hắn nghĩ không thông lại đi tự tử thì phải làm sao?” Dạ Dao Quang nhíu mày.
“Dao Dao lo sợ Dư Trường An sẽ tự tử sao?” Ôn Đình Trạm có chút khó hiểu. 
“Đương nhiên sợ rồi!” Dạ Dao Quang nói:
“Tuy nói rằng Quách Viện gặp muội là đã có một đoạn nghiệt duyên nhưng vốn không liên quan gì đến muội. Muội có thể hao tâm tổn trí độ hóa Quách Viện, nhưng nếu như Dư Trường An tự tử thì nghiệp chướng này sẽ tính vào Quách Viện. Sau khi nàng vào luân hồi thì vẫn phải trả nợ, muội có thể tiếp nhận hộ nàng đoạn nghiệt duyên này. Nếu muội đã ra tay giúp nàng thì tất nhiên sẽ muốn làm mọi việc một cách hoàn hảo, giúp Quách Viện được giải thoát vì nàng ấy đã quá đáng thương rồi…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.