Chương trước
Chương sau
Kỳ Lân công tử vì sao lại không lên tiếng?
Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đối phương chính là di nương của Tuyên Lân, tại sao khi hắn thoát ra được, biết còn có người ở phía sau nhưng lại không hề mở miệng nói một câu? Cầu cứu một tiếng? Đây rõ ràng một sinh mệnh đang sống sờ sờ, cho dù là người xa lạ cũng không có khả năng quên, vì sao hắn lại quên mất di nương của mình?
Dạ Dao Quang vừa muốn mở miệng liền bị Ôn Đình Trạm ngăn lại. Nhìn xuống tay áo bào rộng lớn, Ôn Đình Trạm cầm tay Dạ Dao Quang nhẹ nhàng nhéo một cái. 
Tuyên Lân không hề biến sắc, vô cùng tự nhiên nói một câu: “Di nương đã chết trước khi xảy ra hỏa hoạn, lúc đó thế lửa hừng hực, Lân không thể bởi vì cứu lấy thi thể của người mà khiến cho người sống mạo hiểm.”
Những người đến dập lửa đều biết thế lửa khá lớn, nếu như lúc đó đi vào cứu người, sợ rằng sẽ một đi không trở lại, mọi người gật đầu một cái liền hiểu rõ ý của Tuyên Lân.
Người nọ lại kinh ngạc: “Đã chết trước khi hỏa hoạn, di mẫu của Kỳ Lân công tử vì sao lại bỏ mạng trong viện của công tử vậy?” 
“Di nương đã tự vẫn.” Tuyên Lân lập tức trả lời.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, người hộ vệ khiêng thi thể liền ghé vào bên tai Tống sơn trưởng nói gì đó, sau đó Tống sơn trưởng gật đầu một cái: “Tuân phu nhân đúng là đã tự sát, đây là chuyện của Tuyên gia…”
“Tống sơn trưởng.” Không chờ Tống sơn trưởng nói xong, người nọ lập tức đứng ra, chắp tay với Tống sơn trưởng. 
“Chuyện này liên quan đến mạng người nên không thể nghe lời từ một phía, tuy nói Tuân phu nhân chính là di nương của Kỳ Lân công tử, đây đúng là chuyện riêng của nhà họ nhưng Tuân phu nhân cũng không phải là nô bộc đã ký khế ước bán thân với Tuyên gia. Thiên lý sáng tỏ, luật pháp nghiêm minh, chúng học trò hy vọng Tống sơn trưởng có thể cho mọi người một câu trả lời, vì sao di nương của Kỳ Lân công tử lại tự sát ở trong viện của hắn, chắc chắn phải có lý do gì đó.”
Tống sơn trưởng nhíu mày lại, đây là chuyện xảy ra ở học viện Nhạc Lộc, mà ông lại là sơn trưởng của học viện nên ông có trách nhiệm phải cho mọi người một câu trả lời thích đáng, vì vậy ông đưa mắt nhìn về phía Tuyên Lân.
Tuyên Lân đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm thêm vài phần cơ trí nhìn thẳng về phía người nọ: “Đồng môn này quả nhiên ngay thẳng chính trực khiến lòng người khâm phục, không biết nên xưng hô như thế nào?” 
“Kim Kha của học viện Kim Sơn.” Kim Kha trả lời.
“Kim đồng sinh đã quan tâm đến chuyện của gia đình Lân như vậy, Lân cũng không nên giấu làm gì.” Sắc mặt Tuyên Lân thản nhiên.
“Di nương bị kẻ xấu xúi giục, muốn đẩy Lân vào chỗ chết, cũng may Doãn Hòa tới tìm Lân. Doãn Hòa học thức uyên thâm đã đoán được có thuốc mê bên trong ly của di nương, đúng lúc Lân đang chất vấn di nương thì hỏa hoạn nổi lên, di nương mới nhận ra người đầu độc bà cũng muốn lấy mạng của bà. Mẫu thân đã trúng thuốc mê của di nương, Lân thì hành động bất tiện, lúc này di nương bỗng tỉnh ngộ, vì muốn để Doãn Hòa chuyên tâm cứu hai mẹ con chúng ta, bà đã rút thanh chủy thủ của Lân đâm xuyên ngực mình ngay tại chỗ.” 
Trong lời nói của Tuyên Lân ngoại trừ việc tiểu Nguyên thị hạ thuốc mê ra thì tất cả đều là nói dối, nhưng từ đầu đến cuối hắn nói không nhanh không chậm, nói xong lời cuối cùng trên gương mặt liền xuất hiện vẻ thương xót khiến cho mọi người cũng cảm động theo. Lời nói này chặt chẽ đến một giọt nước cũng không lọt, tiểu Nguyên thị trước khi chết cũng muốn Tuyên Lân chạy thoát, thanh chủy thủ dùng để tự sát chính là vật bên người của Tuyên Lân, hắn đã từng coi nàng như mẫu thân nên ả dĩ nhiên có thể tùy tiện lấy được. Đây chính là điểm trí mạng quan trọng nhất, nhưng vào lúc Ôn Đình Trạm đi tìm Tuyên Lân, bọn họ đã thương nghị ra tất cả đối sách.
Nguyên thị trúng thuốc mê, Tuyên Lân cũng không ngăn cản, thứ nhất là vì không muốn Nguyên thị nhìn thấy bộ mặt âm hiểm của tiểu Nguyên thị, thứ hai chính là vì chuyện này. Chỉ cần đi tìm đại phu thăm dò một chút, là có thể biết được trong cơ thể Nguyên thị thật sự có thuốc mê, mà tiểu Nguyên thị không trúng thuốc mê, so với người không thể đi lại như Tuyên Lân, ai có thể hại ai không cần nói cũng biết.
Về phần tại sao A Kỳ lại nói Ôn Đình Trạm còn chưa vào nhà đã bị người khác gọi đi, đây thật đúng là kế hoạch, làm như vậy để cho người ngoài nhìn. Chỉ là ngay cả A Kỳ cũng không biết, vào lúc xảy ra chuyện Ôn Đình Trạm không hề có mặt ở đó, chẳng qua là sau khi làm xong việc cậu liền quay trở lại, vừa vặn nhìn thấy tiểu Nguyên thị đang hành hung Tuyên Lân. 
Đây là đối sách mà hai người bọn họ đã nghĩ ra, bởi vì bất kể tiểu Nguyên thị đã làm gì thì ả cũng vẫn là di nương của Tuyên Lân, hơn nữa chuyện học sinh trong học viện bị trúng độc không thể để lộ ra ngoài, nếu không nghi ngờ đối với Tuyên gia sẽ ngày càng lớn. Chuyện này sẽ không chấm dứt, cũng sẽ liên quan đến nhiều người vô tội nên bọn họ mới có thể hao tâm tổn sức như vậy để lấy được thuốc giải.
Lời nói của Tuyên Lân khiến ánh mắt Kim Kha biến đổi, hiển nhiên hắn không ngờ rằng chân tướng sự việc lại khác xa so với những gì người bên ngoài nói nên chỉ có thể áy náy chắp tay với Tuyên Lân một vái: “Tại hạ lỗ mãng, mong Kỳ Lân công tử chớ để bụng.”
“Không sao, mạng người quan trọng, Kim đồng sinh nói như vậy cũng là hợp tình hợp lý.” Tuyên Lân lãnh đạm nói: 
“Chỉ là Lân có chút nghi hoặc muốn hỏi, mong rằng Kim đồng sinh sẽ giải đáp.”
Kim Kha giật giật chân mày nhưng vẫn nói: “Công tử mời nói.”
“Thuộc hạ bên người Lân có võ nghệ vô cùng cao cường, từng cứu Lân thoát khỏi nguy hiểm từ trong tay hơn năm mươi tên côn đồ, thế nhân đều biết, không biết Kim đồng sinh đã từng nghe qua chưa?” 
Nếu bây giờ Kim Kha trả lời không biết quả thực quá giả dối vì chuyện này đã được loan truyền vô cùng rộng rãi. Thực ra đây chính là sự kiện Tuyên Lân bị ám sát theo như lời tiểu Nguyên thị nói, A Kỳ thương tích đầy mình vì bảo vệ chủ nhân đã giết chết hơn năm mươi sát thủ, sau đó gặp được Tuần phủ đại nhân đi qua. Tuần phủ vô cùng tức giận, liền tự mình điều tra thật kỹ nên mới có thể khiến nhiều người biết đến chuyện này. Trong lúc nhất thời sự tích Kỳ Lân công tử thần bí được thần tiên giúp đỡ đã được mọi người hăng say bàn luận.
“Tại hạ từng nghe qua một chút.” Kim Kha miễn cưỡng nói.
“Chắc hẳn tất cả mọi người đều đã từng nghe nói.” Tuyên Lân hướng về phía mọi người nói, bọn họ lập tức gật đầu. 
“Cho nên, khi mọi người không thấy A Kỳ ở bên cạnh Lân, cũng không nghĩ đến việc người bị thiêu chết chính là A Kỳ nhưng Kim đồng sinh lại có nhận xét thật phi phàm.”
Một người võ nghệ cao cường như vậy, ngay cả Ôn Đình Trạm mang theo hai người cũng trốn ra được, sao hắn lại không chạy thoát? Bọn họ thực sự không nghĩ đến người bị thiêu chết chính là A Kỳ, chỉ coi hắn là kẻ phóng hỏa. Nếu không phải Kim Kha thắc mắc điều đó, thậm chí còn cho rằng hung thủ không chỉ có một người thì có lẽ là sau khi thoát ra, A Kỳ biết Ôn Đình Trạm đã cứu được Tuyên phu nhân cùng Tuyên Lân đã lập tức đi ngăn cản thích khách.
Nhưng tại sao suy nghĩ của Kim Kha và mọi người lại không giống nhau chứ? Chẳng lẽ đúng như lời Kỳ Lân công tử nói, tâm tư của Kim Kha thật sự hơn người? Không, bọn họ đều là đại diện của các học viện lớn tới tham gia cuộc thi văn, nếu không có đầu óc là không thể nào có đủ tư cách như vậy. Mọi người đều nghĩ đến lời nói vừa rồi của Kim Kha, tựa hồ như vô tình hay hữu ý muốn chỉ rõ ra người chết, như vậy vấn đề chính là Kim Kha làm sao biết được người chết là di nương của Tuyên Lân chứ? Nếu như hắn không biết, sao có thể dẫn dắt mọi người?” 
Ngay lập tức ánh mắt của mọi người ý vị sâu xa nhìn về phía Kim Kha. Bọn họ ngày sau cũng muốn bước vào con đường làm quan, dù có một hai người không suy nghĩ như vậy nhưng đa số đều nhận ra đây là một âm mưu nhằm vào Tuyên Lân, lại nghĩ đến chuyện Tuyên Lân nói di mẫu của hắn bị người khác đầu độc…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.