Chương trước
Chương sau
Trong đầu Dạ Dao Quang bỗng nhiên lóe lên ánh sáng: “Tuyên công tử, nghe nói khi cậu sinh ra, tổ mẫu của cậu nằm mơ thấy Kỳ Lân trong bụng có phải không?”
“Đúng là có chuyện này.” Người nói chuyện không phải Tuyên Lân mà là Hứa Nguyên, ngày đó vừa hay ông có mặt ở Tuyên gia.
"Sau đó việc này đã truyền ra ngoài?" Dạ Dao Quang lại hỏi. 
"Ngày đó lão phu nhân đại hỉ, vào phòng sinh đã nói chuyện này rồi, nhiều người nhiều miệng liền truyền ra ngoài." Ký ức của Hứa Nguyên về chuyện ngày đó vẫn còn mới mẻ, vì ngày đó ráng mây bồng bềnh và chuyện Tuyên Lân thấy mẹ rơi lệ, chuyện này hoàn toàn không phải hư cấu.
Nghe vậy, ánh mắt Dạ Dao Quang nhìn về phía Tuyên Lân hiện lên chút tiếc thương, tâm tình chợt lóe lên rất nhanh, ngoại trừ Ôn Đình Trạm vẫn luôn để ý nhất cử nhất động của cô và Tuyên Lân tò mò với cô như vậy thì không ai có thể nhìn thấy.
“Nếm thử đi, thịt kho tàu khá ngon.” Ôn Đình Trạm đột nhiên tự tay gắp một miếng thịt kho tàu cho Dạ Dao Quang. 
Dạ Dao Quang rũ mắt, nếm thử, gật đầu công nhận.
Sau đó không còn ai nói chuyện nữa, dùng xong bữa tối, đêm đã khuya, mọi người đều ai đi đường nấy. Ôn Đình Trạm lại nói: “Trạm có một chuyện muốn thỉnh giáo Tuyên công tử, không biết có quấy rầy Tuyên công tử không?”
Tùy tùng đẩy Tuyên Lân chuẩn bị lên tiếng, lại bị Tuyên Lân giành trước một bước: “Lân cũng có chuyện thỉnh giáo Ôn công tử và Dạ công tử, Ôn công tử nếu không có chuyện gì, hãy đến học xá của Lân uống một chén trà.” 
“Nghe nói Tuyên công tử là người yêu trà, sưu tập vô số trà ngon có tiếng, xem ra hôm nay hai người chúng ta có lộc ăn rồi.” Ôn Đình Trạm cười gật đầu, sau đó quay đầu nói với Tiêu Sĩ Duệ mấy câu. Tiêu Sĩ Duệ cùng đám người Hòa sơn trưởng rời đi, còn cậu và Dạ Dao Quang đi theo Tuyên Lân.
Học xá của Tuyên Lân nằm trong khu vực phân chia trong học viện Doanh Thiên, có một khu học xá độc lập vốn là dành cho sơn trưởng, nhưng sơn trưởng của học viện Doanh Thiên vì tình huống đặc biệt của Tuyên Lân nên đã nhường khu độc lập này cho Tuyên Lân để không gây trở ngại đến những người khác, cũng có thể tĩnh dưỡng nên Tuyên Lân cũng tiếp nhận.
Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang vừa đến, Tuyên Lân để hạ nhân chuẩn bị xong rồi ngồi bàn trà bên cạnh, tự mình đun nước, rót trà, phân trà. Trà này ngâm nước có màu đỏ thắm rất đẹp, hơn nữa lại mang chút hương hoa, Dạ Dao Quang vừa ngửi đã rất yêu thích nhưng cô còn chưa mở miệng, Tuyên Lân đã đổ nước trà đi. Qua hai lần, đến khi nước trà biến thành màu nâu nhạt mới rót cho bọn họ mỗi người một ly. 
“Nếm thử xem, đây là Lân ngẫu nhiên có được một cây trà, tự mình sao trà.” Ánh mắt Tuyên Lân dưới ánh đèn lộ ra sự ấm áp nhu hòa.
Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang ngửi thử, mùi trà rất thơm mát tựa như hoa mai nở giữa tuyết trắng, lạnh mà thơm. Vì vậy Dạ Dao Quang nhịn không được uống một ngụm lớn, trà vừa vào miệng, cả khuôn mặt Dạ Dao Quang cũng biến xanh. Đây chắc chắn là trà đắng nhất mà cô từng uống nhưng khi thấy mặt Tuyên Lân, cô lại không thể nhổ ra, chỉ có thể đau khổ nuốt vào. Nhưng trà vừa trượt vào trong cổ họng, mắt Dạ Dao Quang lập tức phát sáng, trà này rõ ràng khi vào miệng thì đắng nhưng khi nuốt xuống lại ngọt không gì sánh được. Đây là lần đầu tiên Dạ Dao Quang được uống loại trà như vậy, không khỏi cảm thấy kỳ quái, lại uống thêm một ngụm.
“Trà này… có một hương vị rất đặc biệt.” Ôn Đình Trạm uống cũng không khỏi khen ngợi. 
“Ừ, rất đặc biệt.” Dạ Dao Quang gật đầu, hơi giống trà Ô Long mới xuất hiện ở triều Thanh nhưng lại khác trà Ô Long, uống vào miệng thì đắng như hoàng liên, nuốt xuống thì lại ngọt như kẹo mạch nha.
"Trà này có tên là trà Hàn Hương." Tuyên Lân cười yếu ớt nói.
“Không một lần lạnh thấu xương, sao có được hương mai xông vào mũi.” Dạ Dao Quang bỗng dưng nghĩ đến câu thơ kinh điển này của thi nhân thời Đường. Câu thơ này ca tụng hoa mai, hương vị của trà tuy không giống hoa mai nhưng khi ngửi thấy lại nghĩ đến hoa mai kiêu ngạo giữa trời tuyết rơi, hơn nữa vị của trà này, trước đắng sau ngọt rất phù hợp với câu thơ. 
"Tên rất hay." Dạ Dao Quang có thể nghĩ đến, Ôn Đình Trạm đương nhiên cũng có thể nghĩ đến, không khỏi gật đầu.
Dạ Dao Quang đang bưng chén trà đột nhiên yên lặng. Trà này có lẽ là Tuyên Lân tự cổ vũ cho mình, có thể hắn nghĩ rằng vì trí tuệ hắn cao siêu nên ông trời mới cho hắn một cơ thể yếu đuối, chỉ cần hắn có thể trải qua những ngày khủng khiếp là có thể như hoa mai kiêu ngạo nở rộ.
"Tiểu Khu." Tuyên Lân đột nhiên gọi một tiếng, thấy Dạ Dao Quang có chút kinh ngạc ngẩng đầu, hắn không khỏi cười nói: 
“Tuy là ta với các người chỉ mới quen biết nhưng vẫn có lòng hận không thể gặp nhau sớm hơn, nếu mọi người không ngại, hy vọng chúng ta có thể kết tình bằng hữu.”
“Được, ta phiền nhất là sự nho nhã khách khí của hai người.” Lời này rất hợp với ý của Dạ Dao Quang:
“Cậu gọi ta là tiểu Khu, gọi cậu ấy là a Trạm hoặc Doãn Hòa đều được, chúng ta gọi cậu là...” 
"Minh Quang." Thấy Dạ Dao Quang trong lúc nhất thời không biết phải gọi hắn như thế nào, Tuyên Lân cười nói:
"Tên tự cha ta đặt cho ta."
Nam tử thông thường khi đội mũ quan mới có trưởng bối đức cao vọng trọng ban thưởng tên tự, Ôn Đình Trạm là do cha mẹ đều mất nên cậu đã thành chủ gia đình, tương đối đặc biệt giống Tiêu Sĩ Duệ. Mà nhóm người Tần Đôn không có tự, Tuyên Lân mười sáu tuổi đã có tự rồi, người nhà của hắn sợ hắn không sống nổi qua hai mươi năm hay sao? Nghĩ đến cơ thể của Tuyên Lân, Dạ Dao Quang cũng không nghi ngờ, người này thật sự rất khó sống quá hai mươi tuổi. 
“Trời thấy sáng, đất thấy rộng, quân tử cũng ở đức hạnh hoàn mỹ không khuyết điểm.” Ôn Đình Trạm cười ấm áp:
“Chỉ có cậu mới xứng đáng.”
Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn Ôn Đình Trạm, có học vấn có khác, câu nói này cô đã từng đọc qua rồi nhưng cũng không liên tưởng đến, xuất phát từ “Khuyên Học” của Tuân Tử, ý nghĩ của nó là: Trời hiện ra sự sáng sủa của nó, đất hiện ra sự mênh mông của nó, thứ đáng quý của quân từ nằm ở đức hạnh hoàn mỹ không khuyết điểm của nó. 
Những lời này là sự giải thích rất hợp lý cho người tên Tuyên Lân này, thật sự chỉ có người như hắn mới có thể là người đức hạnh hoàn mỹ không khuyết điểm.
“Có điều do gia phụ tha thiết hy vọng mà thôi.” Tuyên Lân nói, ánh mắt nhìn về phía Dạ Dao Quang:
“Tiểu Khu, nếu chúng ta đã kết tình bằng hữu, có thể nói cho ta biết hay không, vì sao vừa rồi cậu biết được lời đồn khi ta ra đời rồi tiếc thương cho ta?” 
Dạ Dao Quang nháy mắt một cái, nhìn Ôn Đình Trạm một lát mới nói: "Ta kể cho cậu một câu chuyện: Ở một vương triều càng ngày càng suy bại, khi người tài rời đi, màn đêm buông xuống, tổ mẫu của hắn nghe thấy tiếng nhạc trong mơ, có người mặc đồ màu đỏ tươi đưa một bài hát cho bà từ trong mây. Khi tỉnh giấc trong mơ, hắn đã ra đời rồi, vì vậy liền đặt tên hắn là Vân. Một ngày, một vị đạo sỹ và hắn gặp mặt nhau bèn nói: “Khá lắm nhóc con, đáng tiếc đã vỡ”.”
Ý của những lời này là đây là đứa trẻ tốt, tiếc là người nhà đã nói toạc ra lai lịch của hắn, đây là tiết lộ thiên cơ. Điển cố này cũng không phải do Dạ Dao Quang nói bừa mà là chuyện của Vương Thủ Nhân - người được hậu thế coi là người tài giỏi nhất triều Minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.