Chương trước
Chương sau
Gió hiu hiu, thời gian đầu hạ, hoa viên trong học viện trăm hoa đua nở, từng mùi hương thấm vào lòng người theo gió mà đến. Tất cả mọi người đều nín thở, chỉ sợ tiếng hít thở của mình quá nặng, làm phiền đến hai người đang đấu cờ.
Tốc độ hạ cờ của hai người vô cùng nhanh, gần như là một trước một sau, nhanh đến mức người xem xung quanh hoàn toàn không thấy rõ bước trước đó. Hai người ngươi đến ta đi đã hạ hai ba quân cờ, thời gian nhích từng chút một. Sau khi cờ trên bàn đã bị giết, nơi có kẽ hở lại được đặt xuống lần thứ hai khiến trước mắt người ta không khỏi hiện ra một chiến trường thời cổ, chém giết máu tươi đầm đìa, chiến sĩ dũng cảm tắm máu ngã xuống, lại có kỵ binh mới điên cuồng chạy tới. Âm thanh quân cờ rơi xuống bàn cờ nặng nề mà sâu thẳm giống như trận đối chọi của hai quân.
Trời dần tối, nhưng ván cờ này lại có mười mấy quần cờ, gần như giống với lúc đầu. Người xem cũng không cảm thấy đói, xem không rời mắt, càng ngày càng có nhiều người bị thu hút đến, trong đó có sơn trưởng, phu tử của học viện Doanh Thiên và học viện Bạch Lộc. 
Tuy Hòa sơn trưởng đã nói trận này phải làm hết sức nhưng đây là trận khai chiến đầu, lại là dạng đấu cờ mà mọi người cùng chứng kiến. Nếu có thể thắng lợi, danh tiếng của học viện Bạch Lộc bất luận sau này có thể toàn thắng trong trận đấu hay không thì đều sẽ được đẩy lên cao điểm. Hòa sơn trưởng đương nhiên hy vọng Ôn Đình Trạm có thể thắng. Giống với Hòa sơn truởng còn có học viện Doanh Thiên, bọn họ cũng không hy vọng trở thành hòn đá kê chân lưu truyền ngàn đời cho thanh danh của học viện Bạch Lộc và Ôn Đình Trạm.
“Khụ khụ...” Không biết có phải do đêm dần khuya hay không, trong gió lạnh, dù Tuyên Lân đã khoác thêm áo ngoài nhưng thỉnh thoảng vẫn ho khan. Trong viện yên tĩnh, tiếng ho vang lên rất chói tai, thậm chí còn át cả tiếng của những quân cờ.
Dưới đèn lồng treo cao, ánh nến màu vàng nhạt xuyên qua lồng đèn hắt vào gò má Tuyên Lân khiến dung nhan đẹp như ngọc của hắn được chiếu sáng càng thêm sáng sủa, màu trắng ngày càng trong suốt khiến người ta nhìn thấy sẽ nảy sinh đau đớn. 
“Khụ khụ...”
Đột nhiên cánh tay cầm quân cờ trắng của Tuyên Lân cừng đờ giữa không trung, đầu ngón tay run lên theo từng tiếng ho sặc sụa của hắn. Quân cờ kia rơi xuống một vị trí trên bàn cờ, mà vị trí này lại là lui một bước, đã khiến thế cờ của hắn đi hơn phân nửa. Nếu đối thủ là người khác, hắn còn có cơ hội ngăn chặn, nhưng đối thủ lại là một người hoàn toàn không thua kém hắn như Ôn Đình Trạm, đây là một vết thương trí mạng.
"Thiếu gia..." Người hầu của Tuyên Lân nhất thời đau lòng kêu lên. 
Biến cố như vậy khiến Học chính đại nhân, Hòa sơn trưởng và sơn trưởng của học viện Doanh Thiên đều biến sắc, họ đều mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không mở miệng. Nói đây là sự cố ngoài ý muốn, để Tuyên Lân nhặt cờ lên đi lại? Nhưng đời người có bao nhiêu cái ngoài ý muốn, người chết đâu thể sống lại? Điều này đối với Tuyên Lân cũng là một sự nhục nhã, coi hắn là kẻ yếu mới cho hắn cơ hội, vì vậy tất cả mọi người đều giữ im lặng. Thắng bại của trận cờ đã định, tất cả mọi người đều bóp cổ tay, thở dài trong lòng.
Đúng lúc này, tay Ôn Đình Trạm cũng hạ xuống một quân cờ khiến mọi người ngạc nhiên, vì Ôn Đình Trạm cũng lùi một bước, thế cục lại trở về ngang sức ngang tài như lúc đầu.
"Ôn công tử không cần như vậy..." Sắc mặt đã tái nhợt, giọng nói lạnh lùng lộ ra chút yếu ớt, Tuyên Lân nhìn về phía Ôn Đình Trạm. 
“Hạ cờ không hối hận là sự kính trọng của ta với cậu, không giậu đổ bìm leo, cũng xin Tuyên công tử tôn trọng Trạm.” Giọng nói của Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng theo gió bay ra.
Tất cả mọi người chấn động, ánh mắt nhìn Ôn Đình Trạm phát ra sự tôn kính và sùng bái từ trong nội tâm. Cậu không vì thân thể suy nhược của Tuyên Lân mà để Tuyên Lân nhặt lại cờ là sự tôn trọng đối với Tuyên Lân, nhưng nếu cậu thừa dịp này mà thắng, tuy sẽ không ai phản bác, cũng thắng được sự kính trọng của người khác, nhưng bất kỳ ai nhắc đến sự thắng bại ngày hôm nay đều khó tránh khỏi than thở một tiếng: Đáng tiếc cơ thể của Tuyên Lân công tử yếu.
Đôi mắt cơ trí thâm sâu Tuyên Lân lẳng lặng nhìn Ôn Đình Trạm: "Ôn công tử, tài đức vẹn toàn." 
Dứt lời, Tuyên Lân lại hạ xuống một quân cờ, Ôn Đình Trạm cười một tiếng, cũng hạ cờ.
Qua khoảng thời gian một chén trà, Tuyên Lân lại bắt đầu ho khan, lần này hắn không tự tay lấy cờ vì cơ thể hắn đã có xu hướng lung lay sắp đổ, ngay cả thuốc đã uống lúc trước cũng không còn tác dụng nữa.
Lúc này tất cả mọi người đều lo lắng mà cũng không biết mở miệng như thế nào. Nói thế cờ để đó, ngày khác lại đấu thì không công bằng với Ôn Đình Trạm, vì Tuyên Lân yếu ớt không phải do cậu làm hại. Nói tiếp tục đấu, e rằng người cuối cùng ngã xuống bàn cờ lại là người sáng lập ra chúng. 
Tuyên Lân vì kiêu ngạo sẽ không mở miệng dừng đấu, mà Ôn Đình Trạm cũng không thể mở miệng, đây là sự đồng tình đối với Tuyên Lân, cũng là sự sỉ nhục lớn nhất đối với Tuyên Lân.
Cục diện tiếp tục giằng co, Dạ Dao Quang lập tức đứng lên, một tay đẩy Tuyên Lân ra, sau đó đầu ngón tay ngưng khí, nhanh chóng điểm vào sau lưng Tuyên Lân. Một luồng khí ngũ hành xông thẳng vào tim Tuyên Lân, Dạ Dao Quang không khỏi hoảng hốt, cơ thể của Tuyên Lân bị độc tố chèn ép rất đáng sợ, rất nhiều kinh mạch đã bị phá hỏng hoàn toàn. Trừ phi là người tu luyện ngũ hành như cô, nếu không bất kỳ người có tu vi cao siêu nào cũng không thể cứu được Tuyên Lân. Vì cơ thể con người có nhiều chỗ ngũ hành không giống nhau, ngũ hành tương sinh nhưng cũng tương khắc, nếu là khí ngũ hành tương khắc, tuy có thể đả thông kinh mạch của hắn nhưng cũng sẽ khiến kinh mạch của hắn bị tổn thương, khi chữa khỏi cũng sẽ có ngày bỏ mạng.
Nhưng tu vi hiện tại của Dạ Dao Quang hoàn toàn không thể chữa trị cho hắn, hắn bị bệnh đã lâu, trừ phi Dạ Dao Quang không tiếc biến thành phế nhân, cộng thêm Tử Linh châu, nếu không thì đừng nghĩ đến việc chữa trị. Tuyên Lân cũng không phải Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang sao có thể hy sinh như vậy? 
Đổi đầu ngón tay thành lòng bàn tay, Dạ Dao Quang hóa giải kinh mạch liên tiếp ở phần phổi cho Uyên Lân trước, vì khí quản của Tuyên Lân đã rất yếu. Dạ Dao Quang không thể làm quá nhanh và mạnh, chỉ có thể từ từ dung nhập vào, thời gian trị liệu ước chừng khoảng một nén nhang, Dạ Dao Quang lại vỗ vào lưng chỗ gần phổi của Tuyên Lân.
"Phụt!" Tuyên Lân phun ra một ngụm máu tụ đã hơi biến đen.
“Thiếu gia!” Lúc này hạ nhân của Tuyên Lân giận dữ đánh về phía Dạ Dao Quang. 
Lúc Dạ Dao Quang đang thu lại khí ngũ hành, không ngờ hạ nhân của Tuyên Lân lại là người võ nghệ cao cường, chân khí vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn không có chỗ cho cô thở. Nếu lúc này vận khí đối lập, hơi thở của cô nhất định sẽ rối loạn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tất cả mọi người thấy bóng người cao ngất thon dài ngồi trước bàn cờ hành động rất nhanh, còn chưa nhìn thấy hành động ra sao, tùy tùng của Tuyên Lân bị đánh văng đi, chợt lại có mấy bóng người từ bốn phía tập kích đến.
Mọi người chỉ thấy người thiếu niên bóng người nhanh như ánh chớp ôm thiếu niên xinh đẹp vào lòng, ôm cô xoay tròn, đánh văng những bóng người cường thế từ bốn phía kia đi. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.