Chương trước
Chương sau
Ngủ khoan khoái cho đến trưa, tới lúc mặt trời lên cao đến đỉnh Dạ Dao Quang mới tỉnh dậy. Ôn Đình Trạm dậy sớm hơn cô gần nửa canh giờ, đợi tới lúc cô tỉnh dậy, Ôn Đình Trạm đã rửa mặt súc miệng xong xuôi, đích thân bưng cơm trưa từ phòng bếp tới. Dạ Dao Quang rửa mặt súc miệng đơn giản xong liền ngồi ngay xuống động đũa.
Sau khi cơm nước xong, Dạ Dao Quang mới biết được Tiêu Sĩ Duệ giả bệnh. Đoạn phu tử đi theo nhưng chỉ biết sơ qua y thuật, cũng không biết cậu chàng này mắc bệnh thế nào. Vì vậy cô nhân tiện cất bước đi tới phòng của hắn.
Tiêu Quy đứng ở cửa coi chừng, trông thiếu niên mười tám mười chín tuổi giống như một cây gỗ thông thẳng tắp vẫn thường đặt ở cửa. Hắn nhìn không liếc mắt, trên mặt ngoại trừ chớp mắt tự nhiên, còn lại không có một động thái nhỏ nào. Tứ đại hộ vệ của Tiêu Sĩ Duệ đều lấy theo họ của hắn, lấy “Phản Phác Quy Chân (1)” làm tên, người ta nói thân thủ của Tiêu Quy này là lợi hại nhất trong bốn người nên Dạ Dao Quang mới nhìn hắn chăm chú. 
Thế nhưng bất luận Dạ Dao Quang nhìn hắn như thế nào, hắn đều giống như đầu gỗ không hề nhúc nhích. Dạ Dao Quang bĩu môi, đang chuẩn bị đẩy cửa vào, bỗng nhiên Tiêu Quy chắn ngang cánh tay trước mặt cô: "Chủ nhân đang nghỉ ngơi."
"Ta biết mà, vậy thì sao?" Dạ Dao Quang nhướng mày, con heo Tiêu Sĩ Duệ này, bọn họ vừa nghỉ ngơi, hắn liền giả bệnh ngủ cho tới tận bây giờ mà vẫn còn đang ngủ.
Cánh tay của Tiêu Quy cứ chắn ngang thẳng tắp như vậy trước mặt Dạ Dao Quang, không nói một lời. 
Ánh mắt Dạ Dao Quang khẽ động, ra tay như điện giữ lại cánh tay của Tiêu Quy. Nhưng không ngờ tay của Tiêu Quy nhanh nhẹn linh hoạt, chớp mắt cánh tay vừa chuyển động, đã tránh thoát được trói buộc của Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang nhân cơ hội đá một cước vào phía hai chân của hắn, Tiêu Quy nhảy lên một cái. Dạ Dao Quang nhanh chóng lách mình, hai tay đẩy mở cửa phòng của Tiêu Sĩ Duệ, Tiêu Quy cũng chạy vào đuổi theo.
"Đừng tới đây, tốt hơn nên ra bên ngoài coi chừng, cẩn thận đừng để người khác có cơ hội lợi dụng." Dạ Dao Quang giơ tay lên cản, sau đó liền sải bước đến trước giường nhỏ của Tiêu Sĩ Duệ. Tên này vẫn còn ngủ được, từ nhỏ tới lớn thật không biết thế nào là ám sát nên dẫn tới tính cảnh giác mới thấp như vậy.
Đột nhiên tâm tư cô cũng nghĩ xấu theo, xoay người đứng ở đầu giường nhỏ, tay cô vòng qua giường đặt ngang trên cổ của Tiêu Sĩ Duệ, Thiên Lân bay ra. Còn không cần đến lúc cô mở miệng, đã thấy mắt của Tiêu Sĩ Duệ bỗng nhiên mở to vì thấy cảm giác mát lạnh trên cổ nên hắn muốn quay đầu nhìn sang. Dạ Dao Quang lại dùng sức đẩy cái cằm của hắn sang hướng khác khiến hắn không thấy mình, cũng không thấy tay mình. 
"Trưởng tôn điện hạ, nhà ngươi chết tới nơi rồi, hay là để ta tiễn ngươi một đoạn đường nhé!" Dạ Dao Quang lợi dụng khí ngũ hành thay đổi giọng nói trở nên thô khàn như một người đàn ông.
"Ngươi là ai?" Giọng nói của Tiêu Sĩ Duệ trầm tĩnh không hề hoảng hốt chút nào.
"Ha ha, sao ta lại báo cho điện hạ biết ta là người nào?" Dạ Dao Quang cười nhạt. 
"Ta biết ngươi là ai." Tiêu Sĩ Duệ đột nhiên lim dim mắt nói, Dạ Dao Quang không thèm tiếp lời, Tiêu Sĩ Duệ nói:
"Dao tỷ tỷ, tỷ chơi đã đủ chưa vậy, ta sẽ kêu Doãn Hòa đến cứu mạng, tỷ không phải chính là người của Doãn Hòa sao?"
"Xí, ta là người của hắn cái gì chứ, rõ ràng hắn là người của ta!" Dạ Dao Quang lập tức bộc lộ bản tính, thu tay về lách mình đến trước mặt hắn, giơ tay dí dí vào trán của hắn: 
"Quỷ lười nhà đệ không bớt đi, hôm nay nếu đổi thành người khác, đệ chết lâu rồi!"
Tiêu Sĩ Duệ giơ tay xoa xoa trán nói: "Dao tỷ tỷ, đổi thành người khác ngay cả vào phòng ta cũng không được."
"Đệ tin tưởng khúc gỗ bên ngoài kia vậy sao?" Dạ Dao Quang mắt trợn trắng, thân thủ hắn ta không tệ nhưng cũng không thể lơ là như thế. 
"Dao tỷ tỷ, tỷ có biết tại sao ta đoán ra là tỷ không?" Tiêu Sĩ Duệ đạp chân ngồi dậy.
"Đó là bởi vì Doãn Hòa sắp xếp bí mật bảo vệ cho ta rồi. Ngoại trừ tỷ và huynh ấy, còn lại bất cứ ai bước vào phòng ta đều đừng có mơ tới gần ta nửa bước, mà Doãn Hòa sẽ không chơi những trò lừa bịp ngây thơ như vậy..."
"Đệ lớn gan nhỉ, dám nói ta ngây thơ!" Dạ Dao Quang giơ tay vén tay áo, tư thế rất muốn giáo huấn người khác. 
"Đệ sai rồi, đệ sai rồi…" Tiêu Sĩ Duệ không thể quên được lời căn dặn của Ôn Đình Trạm. Đối phó với tỷ tỷ xảo trá ngang ngược này, bất luận như thế nào chỉ cần cho rằng cô ấy đúng, còn chính mình luôn luôn sai là được ngay. Quả nhiên thấy Dạ Dao Quang ngừng tay lại, hắn lập tức nhớ tới bước thứ hai của Ôn Đình Trạm, nói sang chuyện khác.
"Dao tỷ tỷ, tỷ tới tìm ta làm gì?"
"Làm gì hả? Xem đệ chết hay chưa!" Dạ Dao Quang tức giận nói. 
"Ta biết, Dao tỷ tỷ hiếu kỳ muốn xem ta làm thế nào lừa dối được đúng không?" Tiêu Sĩ Duệ chính là người được Ôn Đình Trạm khai sáng một năm nay, đã nhìn thấu con người Dạ Dao Quang như thế nào. Hắn móc từ trong ngực ra một viên hàn ngọc.
"Chỉ cần kẹp viên hàn ngọc này ở dưới nách sẽ làm cho mạch tượng của ta trở nên suy yếu."
Dạ Dao Quang vươn tay nhận lấy, vuốt nhẹ viên ngọc trong tay một lần, phát hiện ra viên hàn ngọc này và viên hàn ngọc thông thường không giống nhau. Cô không thể không dùng khí ngũ hành thăm dò, sắc mặt lập tức thay đổi: "Sao đệ có được viên hàn ngọc này?" 
"Đây là phiên bang tiến cống dâng lên, hoàng tổ phụ ban thưởng cho đệ, viên ngọc này có vấn đề gì sao?" Tiêu Sĩ Duệ liền vội vàng hỏi:
"Ta cũng ngẫu nhiên biết được nó có hiệu quả kỳ diệu này nên rất thích mang theo bên người."
"Trong viên ngọc này có vật sống." Dạ Dao Quang cau mày nói. 
"Vật sống?" Tiêu Sĩ Duệ bỗng dưng có chút cao giọng.
"Ngọc này có vật sống, viên ngọc này ở trong tay ta cũng được sáu bảy năm rồi, sinh vật này lấy cái gì mà sống?"
"Thật ngớ ngẩn." Dạ Dao Quang cầm hàn ngọc ngồi trên giường nhỏ. 
"Tới đây, tỷ tỷ dạy cho đệ biết, trên thế gian này ngọc chính là một trong số những thứ có linh tính nhất nên chúng ta thích dùng ngọc để nuôi dưỡng pháp khí, có một số thầy thuốc còn thích ngâm thuốc ngọc. Sau đó sinh ra một loại cổ ngọc, chính là dùng ngọc để nuôi trùng độc, hiệu quả của nó không đồng đều, phần lớn là hại người, bên trong những thứ này đều có thể nuôi vật sống. Còn có một loại chính là linh ngọc của thiên nhiên, tại thời điểm hình thành linh ngọc, nếu có một loại trùng thật nhỏ bò qua sẽ bị nó bao bọc ở bên trong, loại trùng đó cũng sẽ được linh khí của linh ngọc nuôi dưỡng, hình thành nên ngọc trùng có thể sống ngàn vạn năm. À! Thiên mã chính là đã ăn một con ngọc trùng mới có linh tính."
"Vậy ngọc của đệ đây là loại nào?" Ánh mắt Tiêu Sĩ Duệ sáng ngời.
Dạ Dao Quang đẩy đầu của hắn ra: "Dù sao cũng không phải là linh ngọc, ngọc này của đệ chính là pháp khí, có lực ngũ hành Thủy đang chấn động." 
Kim Đan trở xuống chính là khí ngũ hành, Kim Đan trở lên đến Độ Kiếp đều là lực ngũ hành, một khi phi thăng sẽ trở thành linh ngũ hành. Nhưng ban đầu nhất định là một cao nhân khoảng chừng Độ Kiếp kỳ làm phép cho viên hàn ngọc này mới đủ để viên ngọc qua hàng trăm ngàn năm mà không mờ nhạt. Thứ có thể khiến người tu luyện Độ Kiếp kỳ không tiếc tiêu hao công lực cũng muốn phong ấn, chỉ sợ là thứ không giống bình thường. Đừng nói là Tiêu Sĩ Duệ, cho dù là cô cũng không dám phá ra, đương nhiên bây giờ cô còn chưa có tu vi bậc này.
"Về sau đừng mang thứ này bên người, bảo người của đệ đưa nó về trong cung, giữ yên trong rương!" Hàn ngọc thuần âm, Dạ Dao Quang cảm thấy bên trong không phải là thứ tốt đẹp gì, sau khi trả hàn ngọc cho Tiêu Sĩ Duệ, cô liền nghiêm túc căn dặn.
"Nếu không thì ta tặng nó cho Dao tỷ tỷ…" Nâng niu viên ngọc lạnh như băng ở trong lòng bàn tay, Tiêu Sĩ Duệ cảm thấy giống như một củ khoai nóng bỏng tay mình. 
***
(1) Phản phác quy chân: Trở về với bản chất giản dị, thật thà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.