Chương trước
Chương sau
Một người đàn ông có dương khí rất nặng vẫn đang nuôi dưỡng một con quỷ, quả thực khiến cho Dạ Dao Quang không thể tượng tượng nổi. Cho tới hôm nay lúc Dạ Dao Quang gặp Ninh An Vương, cô cũng không cảm thấy sắc mặt hắn ủ rũ, không giống với dáng vẻ bị hút mất dương khí, vậy chứng tỏ là hắn không dùng dương khí để nuôi quỷ. Vậy thì hắn dùng cái gì? Cái Dạ Dao Quang dùng là Thiên Lân, trên đời này làm gì lấy đâu ra nhiều Thiên Lân đến vậy! 
Điều quan trọng là Ninh An Vương là hoàng tử, dù gì trên người cũng toát ra khí chất hoàng gia, những thứ ma quỷ như vậy thường sẽ không dám đến gần. Bây giờ Dạ Dao Quang hận bản thân sao không có tu vi cao thêm một chút nữa, nếu như cô đạt tới Phân Thần kỳ thì có thể phân ra nguyên thần, lẻn vào mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, xem xem Ninh An Vương nuôi con quỷ kia như thế nào. Chẳng trách đèn lúc nào cũng âm u, e cũng là vì nuôi con quỷ kia nên mới vậy. 
“Vương gia, thuộc hạ đã điều tra hai lần rồi nhưng cũng không điều tra ra người bên cạnh trưởng tôn điện hạ là ai cả”. Tiếng bẩm báo bị nén xuống của một nam nhân. 
“Sau khi trưởng tôn điện hạ tới học viện thì cả ngày đều ở cùng với đám người cùng học xá, đều là đám trẻ mười ba mười bốn tuổi, trong đó nổi tiếng nhất là án thủ của quận Dự Chương, có điều mới mười một tuổi. 
“Không có ai?” Tiếng Ninh An Vương đang trong trẻo nhưng mang theo một chút lạnh lùng. 
“Không có ai mà hắn lại có thể ra oai với bổn vương sao?” 
“Vương gia, ám vệ mà Tam vương gia đưa tới chưa chắc đã là người của trưởng tôn điện hạ”. Tiếng âm thanh kia lại vang lên lần nữa. 
“Ngoài hắn ra, bổn vương không nghĩ ra được người nào khác, ám vệ trong mỗi phủ bổn vương đều đã gặp qua. Tuy người này đã chết nhưng ký hiệu trên người hắn rất đặc biệt”. Giọng nói Ninh An Vương rất ung dung. 
“Trừ vị đại ca của bổn vương có thể giữ lại người như vậy bên người ra, bổn vương thực sự không nghĩ ra còn ai có khả năng này nữa”. 
“Thuộc hạ bất tài, không thể điều tra ra bên cạnh trưởng tôn điện hạ có bao nhiêu người”. 
“Năng lực làm việc của ngươi, bổn vương rõ nhất. Người này có lẽ là người ẩn núp rất kỹ, hoặc có thể là người mà bổn vương không nghĩ tới”. Tiếng của An Ninh Vệ trầm xuống. 
“Cho thêm người tới bên cạnh Duệ nhi, điều tra lai lịch của bọn hạ nhân, kể cả kẻ làm vườn cũng phải điều tra rõ cho bổn vương. Bổn vương không tin hắn có thể chui xuống đất được!” 
“Vâng!” 
Bóng đen nhanh chóng bay ra ngoài giống như ma quỷ nhưng Dạ Dao Quang chắc chắn đây là người, chỉ có thể nói là thân thủ của người này quá tốt. Dạ Dao Quang nghe không có động tĩnh gì khác, lúc chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy có hai người đang khiêng một nữ tì hôn mê vào phòng. Trong phòng lập tức tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc, sau đó hai người nhanh chóng khiêng một bộ xương trắng đi ra ngoài. 
Trời ơi, dùng máu tươi của người ăn kẻ ở để nuôi quỷ, rốt cuộc vị Ninh An Vương này đã tạo ra bao nhiêu nghiệp chướng rồi! 
“Rốt cuộc đến bao giờ ngươi mới chịu buông tha cho bổn vương?” Tiếng Ninh An Vương lạnh lùng vang lên. 
“Kiệt! Ta đã giúp vương gia không ít việc, không phải vương gia muốn qua cầu rút ván chứ?” Nếu đổi lại là người khác chắc là chỉ nghe thấy Ninh An Vương đang tự nói một mình, nhưng Dạ Dao Quang lại có thể nghe rõ được tiếng ma quỷ lạnh lẽo. 
“Từ trước đến nay bổn vương chưa từng cầu xin ngươi cái gì, là do ngươi luôn làm âm hồn không tan”. Trong giọng nói của Ninh An Vương tỏ ra vẻ tức giận. 
“Đợi đến khi ta hút đủ ba trăm sáu mươi lăm loại máu tươi không giống nhau của đám người ở kia thì tự khắc sẽ rời khỏi vương gia ngươi”. Tên quỷ kia nói. 
“Cút! Tránh xa bổn vương một chút”. Ninh An Vương gầm lên giận giữ. 
Căn phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại rồi Dạ Dao Quang mới lẳng lặng rời đi, đến gặp Ôn Đình Trạm. Cô ghé sát tai Ôn Đình Trạm nói cho cậu biết mọi chuyện vừa xảy ra khiến cho Ôn Đình Trạm giật mình, kế hoạch ban đầu cũng thay đổi, hai người nhanh chóng rời khỏi Chu phủ. 
Về tới học viện Ôn Đình Trạm mới hỏi: “Không phải con cháu hoàng gia đều có long khí bảo vệ sao, vì sao Ninh An Vương lại bị quỷ bám lấy như vậy?” 
“Có khi nào là do Ninh An Vương không mang dòng máu hoàng gia không?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên nghĩ tới việc này. 
“Ngoại tổ gia của Ninh An Vương không quyền thế, Ninh An Vương được sinh ra ở trong cung. Có người nói lúc đó bệ hạ đang ở đó, chắc chắn không có khả năng đánh tráo được”. Ôn Đình Trạm cẩn thận nghe ngóng tất cả những việc liên quan đến Ninh An Vương. Nếu như nói Ninh An Vương không phải dòng dõi hoàng gia thì cậu chính là người đầu tiên không tin việc này. 
Cứ như thế Dạ Dao Quang cũng bắt đầu cảm thấy khó hiểu, lẽ nào long khí ở thời đại này không thể hộ thể? Không phải chứ, cô rõ ràng đã nhìn thấy long khí ở trên người Tiêu Sĩ Duệ. Tuy không phải là chân long khí, tuyệt đối không lầm, nếu có thì sẽ không thể mất đi hiệu lực được. 
Hai người đều không có tâm trí nào đi ngủ cả, chẳng mấy chốc đã đến canh năm. Có tiếng gõ cửa phòng bọn họ, Ôn Đình Trạm vừa mở cửa phòng đã thấy Tiêu Sĩ Duệ đứng ở cửa, nhìn thấy mắt hắn có quầng thâm liền hỏi: “Đêm qua không ngủ sao?” 
“Ta lo lắng cho mọi người”. Biết tin đêm nay Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang muốn đi thăm dò Chu phủ nên hắn vẫn luôn đợi bọn họ trở về. Chẳng qua là lúc nãy đang không tập trung suy nghĩ, đến lúc hắn tập trung thì nến trong phòng Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang cũng đã sáng rồi nên hắn lại tới. Sau khi Ôn Đình Trạm mời vào phòng, ánh mắt hắn kiên định nhìn Ôn Đình Trạm: 
“Doãn Hòa, huynh nói đúng, người muốn làm việc lớn thì không thể yếu đuối như đàn bà được, ta không thể ngồi yên chờ chết được, nhưng không thẹn với lòng, quyết định của huynh ta không có ý kiến gì cả!” 
“Đệ không có ý kiến gì nhưng kế hoạch của chúng ta đã thay đổi rồi”. Dạ Dao Quang nói, kể hết mọi chuyện của Ninh An Vương cho Tiêu Sĩ Duệ nghe. 
“Nếu như chúng ta đối phó Ninh An Vương theo kế hoạch cũ, vậy thì chỉ có thực hiện vào ban ngày mà thôi. Nếu không dù có phái thêm bao nhiêu sát thủ nữa đến thì cũng không thể đối phó được với con quỷ kia!” 
“Tỷ, không phải tỷ nói không có yêu ma quỷ quái nào có thể tới gần chúng ta sao?” Tiêu Sĩ Duệ nghe xong trợn to hai mắt. 
“Đây cũng là điều mà ta đang đau đầu đây”. Dạ Dao Quang đưa tay chống cằm, cau mày nói. 
“Đệ nói xem, rõ ràng Bát hoàng thúc của đệ không thích con quỷ kia, đặc biệt là lúc nó đòi hút đủ ba trăm sáu mươi lăm loại máu thì ta có thể cảm nhận được sát khí của hắn. Nếu như hắn có thể giết được con quỷ kia thì nhất định hắn sẽ ra tay ngay, nói như vậy có nghĩa là Bát hoàng thúc của đệ bị ép không có cách nào khác mới phải nuôi con quỷ này. Nhưng hắn không thể không nuôi, nếu không ta không tin hắn không tìm được người có bản lĩnh giúp hắn loại trừ nó. 
Xa không nói, Tam hoàng tử Vĩnh An Vương cũng quen biết Lư Phương, vậy sao Ninh An Vương lại không biết được chứ! 
“Từ trước đến giờ không nghe thấy ai nói Bát hoàng thúc tìm người về mặt này”. Tiêu Sĩ Duệ cố gắng nghĩ lại rồi lắc đầu nói, cũng có thể thấy rõ ràng Ninh An Vương rất căm phẫn nhưng ngay cả thử tìm người tiêu diệt nó cũng chưa từng tìm, điều này càng khiến cho người ta đau đầu! 
“Đó là vì không thể tiêu diệt được con quỷ này, đối với hắn mà nói không gây ra tổn hại, cho nên hắn mới không ra tay”. Lời nói của Ôn Đình Trạm vô cùng sắc bén. 
“Trớ trêu thay, nghe khẩu khí hắn rất xem thường lợi ích mà con qủy kia cho hắn, trừ việc mang lại lợi ích ra thì xích mích lợi ích giữa người và quỷ còn có thể là gì được chứ?” Dạ Dao Quang giễu cợt nói. 
“Trừ phi con quỷ kia chính là hắn, con quỷ kia mà chết thì đồng nghĩa là hắn cũng chết, nhưng điều này có khả năng không?” 
Lời nói của Dạ Dao Quang khiến sắc mặt của Tiêu Sĩ Duệ trắng bệch. 
“Sao vậy?” Thấy vậy, Dạ Dao Quang liền không cười nữa. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.