Chương trước
Chương sau
Dạ Dao Quang cuối cùng cũng hiểu vì sao công đức của Đổng Hạch Quân lại khiến cho cô có cảm giác nặng nề như vậy. Tình huống như thế này thì cô không thể không đưa Đổng Hạch Quân đi, nếu không Đổng Hạch Quân sẽ bị lệ quỷ khác ăn mất. Trước đây hắn có thể bình yên vô sự bởi vì quan tài của hắn được làm bằng gỗ đào có thể trừ tà, hiện tại không giống như thế nữa. 
“Trước tiên ta sẽ đặt ngươi vào trong Thiên Lân, còn việc luân hồi của ngươi chờ ta làm xong việc sau đó chúng ta tính tiếp được không?” Dạ Dao Quang lấy Thiên Lân ra. 
Đổng Hạch Quân rất quen thuộc với Thiên Lân nên ngoan ngoãn gật đầu, hắn rất hợp với Thiên Lân nếu không vừa nãy Thiên Lân cũng sẽ không nhắc nhở Dạ Dao Quang về sự tồn tại của nó, bởi vì hai bên đã lây nhiễm hơi thở của nhau. 
Trọng Nghiêu Phàm đứng chờ ở phía xa không nhìn thấy tiểu quỷ bởi vì Dạ Dao Quang muốn một mình nói chuyện cùng Đổng Hạch Quân nên đã đứng cách rất xa, vì vậy Trọng Nghiêu Phàm cũng không nghe được lời nói của Dạ Dao Quang. Tuy rằng nhìn thấy động tác của Dạ Dao Quang có chút kì lạ nhưng không ngờ Dạ Dao Quang lại mang tiểu quỷ này cùng rời đi. 
Trở về nhà, Dạ Dao Quang nói rõ ràng mọi chuyện, sau đó dự định sáng sớm hôm sau chạy về học viện, vì vậy lúc ở trong phòng cô đã thả Đổng Hạch Quân ra: “Ta không phải người nơi này, ngươi có dự định gì cho sau này không?” 
Tình huống hiện tại của Đổng Hạch Quân vô cùng đặc biệt. Hắn là người đã đi qua quỷ môn quan, ở cõi âm đã có ghi chép lại, thậm chí còn cho rằng hắn đã tiến vào luân hồi, như vậy tức là hắn đã luân hồn hoặc trên đường luân hồi bị hồn bay phách tán. Tên của hắn ở dưới cõi âm đã bị gạch đi, bây giờ chính là một con quỷ vô danh, quỷ vô danh thì không có cách nào để đi vào cõi âm nhưng hắn vẫn là quỷ, không khác gì so với những con quỷ khác ở trần gian. Nếu không có người nuôi hoặc hắn không tự mình tu luyện thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hồn bay phách tán. Nhưng Dạ Dao Quang là thầy phong thủy nên có thể cho hắn vào trong Thiên Lân, Thiên Lân có thể nuôi dưỡng hắn một thời gian ngắn nhưng không thể nuôi hắn cả đời. Đây là chuyện trái với thiên đạo, nếu bị người cùng nghề biết được thì có thể trực tiếp dùng lý do này để trừ khử cô. 
“Ta cũng không biết…” Đổng Hạch Quân cúi đầu. 
Thật ra hắn rất muốn ở cùng với tỷ tỷ này, từ sau khi mẫu thân chết hắn chỉ có một mình ở nơi thâm sơn cùng cốc, bị vây trong quan tài, chỗ nào cũng không thể đi, ngoại trừ lão quản gia một năm tới thăm hắn ba, bốn lần. Hắn được chôn ở chỗ vô cùng hẻo lánh, bình thường chẳng có lấy một bóng người, ban đêm cũng không có con quỷ nào dám tới gần hắn. Hắn thật sự rất cô độc, bảy năm qua tỷ tỷ này chính là người đầu tiên có thể nói chuyện cùng hắn, hơn nữa tỷ tỷ rất đẹp, rất ôn nhu, rất lợi hại khiến cho hắn vô cùng thích, khiến cho hắn quyến luyến không nỡ rời xa. 
Thế nhưng bây giờ hắn làm quỷ, rất nhiều chuyện hắn cũng hiểu rõ trong lòng. Hắn không thể sống cùng với con người được, nếu lâu quá thì cho dù hắn không muốn thì dương khí trong cơ thể người sống sẽ chảy vào cơ thể hắn khiến cho hắn gián tiếp hại chết người khác. 
Thấy bộ dạng của Đổng Hạch Quân, Dạ Dao Quang cúi xuống nói: “Ta có thể mang ngươi đi nhưng từ nay về sau ngươi phải quên đi ngươi là ai, chỉ có thể một lòng đi theo ta.” 
“Ta theo tỷ tỷ sẽ hại đến tỷ tỷ thì sao?” Đổng Hạch Quân vô cùng cao hứng rồi rất nhanh lại nghiêm túc hỏi. 
“Ta là người tu luyện, không phải người phàm trần, ngươi không hại được ta.” Dạ Dao Quang vui mừng giải thích, còn chuyện thầy phong thủy không thể nuôi quỷ vi phạm thiên đạo gì gì đó Dạ Dao Quang cũng sẽ không nói cho đứa bé này biết, không chừng hắn thừa dịp cô không chú ý lại chạy đi mất. Cô đã thu của hắn một phần công đức, cho dù là từ đạo nghĩa hay là tâm tư thì Dạ Dao Quang cũng không muốn bỏ rơi hắn. 
“Được, tỷ tỷ đặt tên cho ta đi! Về sau ta sẽ đi theo tỷ tỷ, Đổng Hạch Quân đã biến mất rồi.” Tiểu quỷ nói với vẻ chờ mong. 
“Đặt tên…” Dạ Dao Quang cảm thấy hơi đau đầu, cô chính là một người không biết đặt tên, đặt tên cho người sống đều nghiêm ngặt dựa trên ngày sinh tháng đẻ, trực tiếp từ ngũ hành chọn ra một cái tên. Tiểu quỷ này bây giờ coi như đã không còn ngày sinh tháng đẻ, Dạ Dao Quang vì không muốn đặt cho hắn mấy cái tên a miêu a cẩu nên chỉ có thể nói: 
“Ngươi theo ta trở về trước đã.” 
Loại chuyện đặt tên như này tốt nhất vẫn nên để cho Ôn Đình Trạm làm đi. 
Về chuyện của Đổng gia tiểu quỷ cũng không nhắc qua nửa lời, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện báo thù nhưng Dạ Dao Quang cũng không định cứ cho qua như vậy, ngược lại còn cẩn thận căn dặn Trọng Nghiêu Phàm chọn thời cơ thích hợp vạch trần sự thật này, sau đó lại tra một chút xem Đổng Thủ Nguyên làm quan có tốt hay không. Không đợi Dạ Dao Quang nói thêm điều gì, Trọng Nghiêu Phàm đã cam đoan quan tước của Đổng Thủ Nguyên kia chỉ có thể dừng lại tại đây, trừ khi Trọng Nghiêu Phàm không còn nữa nếu không thì Đổng gia hắn đừng mơ tưởng ngóc đầu dậy. 
Trời còn mờ tối Dạ Dao Quang đã cưỡi ngựa chạy về, lúc trở về đến học viện đã đến ngày nghỉ giữa tháng, Dạ Dao Quang liền đi tới Tiền phủ. Tiền phu nhân vừa nhìn thấy Dạ Dao Quang đã cao hứng cười nói: “Ta còn tưởng rằng muội sẽ không tới…” 
“Sao có thể không tới được, ta đã nói giữa tháng sẽ đến thăm đứa trẻ kia mà.” Dạ Dao Quang cười cười, để Tiền phu nhân dẫn theo cô đi thăm đứa trẻ. Đứa trẻ đang chơi vô cùng vui vẻ với Tiền Lỗi: 
“Phu nhân nuôi nó thật khéo, nó và Lỗi nhi đều lớn như nhau.” 
Hai đứa trẻ sinh lệch nhau ba tháng nhưng lại béo trắng giống nhau, cùng mặc yếm đỏ, cho dù nói là sinh đôi cũng có người tin. 
“Nếu không phải Lỗi nhi bị sinh non ba tháng thì đúng là cũng lớn rất nhanh…” Tiền phu nhân ngồi trên giường, tự tay ôm lấy đứa trẻ kia: 
“Dao muội, ta thương lượng với muội một chuyện.” 
Dạ Dao Quang cũng bế Tiền Lỗi lên: “Tỷ nói đi.” 
“Đứa trẻ này ta đã giữ lại nửa tháng cũng không thấy có ai tới tìm, muội và Ôn công tử còn chưa thành hôn cũng không thích hợp nuôi một đứa trẻ, ta sinh non thân thể có chút tổn thương, đại phu nói có khả năng…” Nói đến đây khóe mắt Tiền phu nhân đỏ lên: 
“Ta muốn thu nhận đứa bé này. Người khác đều nói nó và Lỗi nhi là thai sinh đôi, nhưng chỉ là ta sinh non nên đại phu nói đứa trẻ này có lẽ không sống lâu được nên ta mới chưa công bố ra ngoài, hiện giờ đã nuôi dưỡng khỏe mạnh nên muốn giữ nó lại có được không?” 
Dạ Dao Quang nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn Tiền phu nhân, lúc cô đoán mệnh cho Tiền phu nhân đã thấy trong mệnh của nàng phải có hai đứa con trai. Nhưng chuyện đoán mệnh qua xem tướng này đôi khi sẽ có chút biến cố, hoặc không thoát được tai họa gì đó nên thay đổi tướng mạo. Hiện giờ thấy gương mặt của Tiền phu nhân quả nhiên sau này nàng sẽ không có con nữa, nói như vậy thì đứa trẻ này cũng có duyên với Tiền phu nhân. 
“Đây là phúc của nó.” Dạ Dao Quang không có lý do gì mà không đồng ý. 
“Vậy muội mau đặt cho con ta một cái tên đi.” 
Thấy Tiền phu nhân gấp gáp như sợ Dạ Dao Quang đổi ý khiến Dạ Dao Quang bất giác gật đầu, không có ai rõ ngày sinh tháng đẻ của đứa trẻ này hơn cô, hơn nữa cô cũng đã sớm nghĩ xong tên nhưng bây giờ đứa trẻ này đổi sang họ Tiền nên cô chỉ hơi trầm ngâm một lát rồi nói: “Gọi là Tiền Hàn!” 
“Chữ Hàn nào?” 
“Hàn trong hàn lâm học sĩ, sau này hai mẹ con tỷ sẽ mẹ quý nhờ con.” 
Đứa trẻ này mặc dù không phải là sao Văn Khúc chuyển thế nhưng chắc chắn là một người thông minh hiếu học. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.