Chương trước
Chương sau
Lúc Dạ Dao Quang chuẩn bị thu hồi thần thức, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện dao động. Cô như bị ma xui quỷ khiến chợt nhắm hai mắt lại, sau đó cô nhìn thấy một đôi tay đen không phải của riêng ai, buông thõng một cây đao lớn nhuốm đầy máu, con đường trước mặt đều là máu tươi. 
Hình ảnh này chợt lóe qua, Dạ Dao Quang đột nhiên rung mình một cái, Ôn Đình Trạm đưa tay ra đỡ cô: “Dao Dao, nàng làm sao vậy?” 
Dạ Dao Quang lắc đầu, nàng thấy A Ni Á vẫn sống, sắc mặt cũng không có gì thay đổi. Cô biết rất rõ hình ảnh hiện lên vừa nãy là từ thần thức A Ni Á truyền đến nên chỉ có cô mới có thể thấy được, hình ảnh như vậy quả thực có chút đẫm máu. Cô mới chỉ thấy được một phần mà đã cảm thấy đáng sợ, nếu thực sự là A Ni Á tận mắt nhìn thấy cảnh lúc đó, quả thực sẽ rất dễ bị khiếp sợ. 
Lúc sau Mạch Khâm xóa đi đoạn ký ức kia của A Ni Á, đến ngày hôm sau A Ni Á đã có thể nghe được tiếng âm thanh rồi, chỉ là khả năng nghe không quá tốt. Nàng cũng có thể phát âm ê a vài tiếng đơn giản, cùng Cổ Ma Nhĩ bắt đầu học Hán ngữ, mà Dạ Dao Quang đang vẽ lại hình ảnh đôi tay cầm chắc cây đao được truyền tới từ trong thần thức của A Ni Á rồi đưa cho người có kiến thức sâu rộng là Mạch Khâm xem. 
“Mạch đại ca, huynh có thể nhìn ra đây là loài quái vật nào không?” Đó là một cái cánh tay thô như chân của Dạ Dao Quang, trên cánh tay có từng lớp vảy màu xanh, năm ngón tay thô mà ngắn, móng tay dài phát ra ánh sáng. 
Mạch Khâm nhận lấy rồi tỉ mỉ quan sát nhưng cũng phải lắc đầu: “Thế giới yêu quái đều có đặc thù biến hóa khôn lường, một cánh tay đặc thù có quá nhiều, thật không giống yêu quái xuất hiện. 
Cùng nghĩ giống với Dạ Dao Quang nên nàng cũng nhìn không ra đây loài yêu quái nào. 
“Nếu đã nghĩ không ra thì không cần nghĩ đến nữa”. Ôn Đình Trạm nói: 
“Theo như Dao Dao nói thì con vật đấy chắc là A Ni Á khi còn nhỏ đã nhìn thấy. Nếu nó thực sự làm hại thế gian thì đã sớm để lộ ra dấu vết rồi. Đến bây giờ cũng chưa từng nghe qua có loài yêu quái nào như vậy xuất hiện ở các vùng, hoặc là nó đã sớm bị hàng phục, hoặc là đã bị người ta giết chết rồi”. 
Dạ Dao Quang rất tán thành câu này nhưng cô cũng chỉ là nhất thời hiếu kỳ. Nếu Ôn Đình Trạm nói như vậy, vậy thì cô cũng bỏ chuyện này sang một bên. 
Thời gian cứ thế trôi qua, đầu tháng hai sau khi A Ni Á hạ sinh một bé trai khỏe mạnh thì Mạch Khâm cũng rời đi, bởi vì hắn nhận tin mà phụ thân từ Cửu Mạch tông truyền tới, Dạ Dao Quang cũng không cố giữ hắn nữa. Mà ở phương diện khác, chuông lắc đã mất tích được nửa năm nay nghe nói đã đến Tương Quốc tự từ tháng mười năm ngoái, cả thiên hạ cũng đều đã biết. Bên kia lúc Trọng Nghiêu Phàm đang chuẩn bị ba tháng nghỉ ngơi không nghĩ ngợi gì thì lại gặp phải cả trăm người của tộc ăn thịt người, cuối cùng cùng với đám người Thẩm Triệu liên thủ giết hết toàn bộ dựa theo cách mà Dạ Dao Quang đưa ra. Mỏ vàng cũng đã khai thác được hơn phân nửa, năm ngoái triều đình đã trải qua đợt đại hạn quy mô lớn, chính là lúc cần tiền của, chốc lát đã giải quyết được vấn đề cấp bách. Bệ hạ rất vui phong cho Chử đế sư làm Tịnh Quốc Công, ba đời cha truyền con nối cũng chấn động đến triều đình và dân chúng. 
Ngoại trừ Chử đế sư được phong làm Tịnh Quốc Công, cuối cùng bệ hạ cũng phong cho đứa con trai trưởng mà trước nay vẫn không thích làm thái tử. Có người nói thân thể vị thái tử này vốn không được tốt, mà con trai hiện nay không nhiều cũng không thể nói là ít được. Những việc này của triều đình, Dạ Dao Quang vốn không quan tâm đến, chẳng là thỉnh thoảng cũng có nghe Ôn Đình Trạm nhắc tới một vài câu. 
Điều mà Dạ Dao Quang quan tâm nhất lúc này là việc thi cử của Ôn Đình Trạm, thời này có tháng ba thi Huyện, tháng tư thi Phủ, tháng năm thi Viện. Nếu cả ba cửa này đều thi qua thì có thể lấy được danh tú tài, lúc đấy mới có đủ tư cách đi đến học viện học. Thi Huyện được tổ chức ở huyện nha, thi Phủ và thi Viện đều được tổ chức ở phủ thành. 
Tháng ba, Dạ Dao Quang đứng trước cửa nhà tiễn Ôn Đình Trạm lên xe ngựa, sau đó chỉ ở trong nhà không đi đâu cả, cũng chỉ có vài tờ đơn làm ăn nhưng Dạ Dao Quang lại chẳng có hứng thú, cũng không nhận. Bình thường cô lên núi có Đại Bổn Hùng đi cùng. Đợi đến khi Ôn Đình Trạm tham gia thi xong Viện, lấy được công danh, tháng tám cô và Ôn Đình Trạm sẽ đi học viện Bạch Lộc, sau đó bọn họ phải ở lại phủ thành một thời gian rất lâu. 
Đại Bổn Hùng có duyên được Dạ Dao Quang rèn luyện, tu vi cũng càng ngày càng cao. Có lẽ là cảm nhận được bầu không khí ly biệt nên nó càng dính chặt lấy Dạ Dao Quang, thậm chí buổi tối nhân lúc đêm khuya vắng vẻ chạy đến ngoài hiên phòng Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang cũng không có cách nào khác đành để nó mỗi tối đều vào phòng nghỉ ngơi, trời còn chưa sáng lại mang nó đi, lại làm Kim Tử ghen tuông ngút trời. Mỗi tối đi ngủ, Kim Tử đều hăng hái chui vào lòng Dạ Dao Quang, để chứng tỏ nó được yêu quý nhất! 
Chớp mắt đã đến tháng năm, Dạ Dao Quang đoán được đây là thời gian Ôn Đình Trạm thi cử, cô không đi phủ thành nữa. Bởi vì ba tháng sau khi thi Viện xong, bọn họ cũng không có chuyện gì làm, trời quá nóng Dạ Dao Quang cũng không muốn chạy đi khắp nơi, vẫn là ở nhà của mình mát mẻ hơn, đến ngày hai mươi tháng năm Ôn Đình Trạm cuối cùng cũng đã trở về. 
Mà trước khi Ôn Đình Trạm chưa về, trong thôn vẫn luôn nghe ngóng tin tức về cậu, thôn trưởng cũng đã nghe được cậu đã được đề danh trong án thủ, hơn nữa còn đứng đầu Viện thí của án thủ. Án thủ mười một tuổi, cái tên Ôn Đình Trạm này cùng với hai chữ thần đồng đã lan ra khắp toàn bộ quận Dự Chương. 
“Dao Dao, ta về rồi đây”. Đứng trước cửa nhà, Ôn Đình Trạm nhẹ giọng gọi Dạ Dao Quang. 
Ánh mắt Dạ Dao Quang trong phút chốc trở nên có chút âm u, bởi vì cô dường như nhìn thấy trên cổ Ôn Đình Trạm có một vết sẹo nhỏ. Tuy vết sẹo này đã bong vảy, dường như cũng không có gì quá khác biệt, nếu không phải ánh mắt sắc bén của Dạ Dao Quang thì chắc cũng chẳng có ai có thể nhìn ra. 
Thấy ánh mắt Dạ Dao Quang nhìn chằm chằm vào cổ mình, Ôn Đình Trạm đưa tay sờ một cái rồi mới ngẩng đầu bước vào trong nhà. Không đợi Dạ Dao Quang hỏi, Ôn Đình Trạm liền chủ động nói rõ đầu đuôi sự việc. 
Nguyên nhân là do thời điểm cậu tham gia thi Viện với tam thiếu công tử của Liễu gia, cũng chính là người thành thân kia muốn mua căn nhà chính của bọn họ. Đối phương cùng với phụ thân thậm chí ngay cả tổ phụ cũng liên quan, vì ở trong Liễu gia nên hắn đương nhiên biết được nhiều hơn người ngoài, Liễu tam thiếu gia ở trong trường thi ngang nhiên công kích chửi bới mẫu thân Ôn Đình Trạm, chính là muốn chọc tức cậu. 
Sau khi Ôn Đình Trạm thi xong, ra khỏi trường thi liền đánh cho Liễu tam thiếu gia một trận nhừ tử, cuối cùng Liễu Hợp Bằng phải tốn một khoản tiền lớn thuê sát thủ tới giết Ôn Đình Trạm, cũng may Ôn Đình Trạm thân thủ đã không tồi nên chỉ bị chút thương tích nhỏ này. 
“Liễu Hợp Bằng!” Dạ Dao Quang cực kỳ giận dữ. 
“Ta đã mang hắn tới ngục của phủ nha rồi, Dao Dao nàng nguôi giận đi”. Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng nói. 
Dạ Dao Quang trong lòng hiểu rõ, cậu có thể được đề vào án thủ và bình yên vô sự trở về, còn Liễu Hợp Bằng chỉ e rằng không dễ dàng được thả ra như vậy. Không chừng sợ người nhà họ Liễu quấy rầy, cho nên cậu liền chạy về. Dạ Dao Quang rất hiếu kỳ không biết Ôn Đình Trạm đã làm cái gì, nhưng vẫn nên để cho Ôn Đình Trạm đi nghỉ trước đã. 
Phải nói Dạ Dao Quang thật sự hiểu Ôn Đình Trạm, buổi sáng hôm sau, nhị lão gia nhà họ Liễu, phụ thân Liễu Hợp Bằng cùng với Liễu Hợp Triều đã tới trước cửa. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.