Chương trước
Chương sau
Có điểu khóe mắt của vị công chúa này có màu hồng sậm, ấn đường lúc ẩn lúc hiện một đường màu đen, một ngày nào đó ắt sẽ gặp kiếp nạn nhưng sẽ gặp dữ hóa lành. Dạ Dao Quang không muốn nói, thân phận của đối phương không bình thường, đến lúc đó chỉ sợ chuốc tai vạ lên người. 
Nhưng suy cho cùng thì cứ thế mà đi qua, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng hơi gật đầu hành lễ với vị vương phi kia coi như là chào hỏi. Tiểu quận chúa nhìn thấy bọn họ, định đi qua thì bị mẹ mình gọi lại: “Uẩn nhi”. 
Âm thanh này vô cùng êm tai, không có chút áp lực nào, trong sự nhẹ nhàng lại có sự uy nghiêm. Tiểu quận chúa quả nhiên là rất sợ mẹ mình, không dám bước tiếp, bĩu môi rồi đứng yên. 
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm coi như không nhìn thấy gì, xoay người đi về viện của bọn họ. Có bốn phòng, cô và Ôn Đình Trạm ở sát vách nhưng thực ra chỉ có hai cửa, sau khi đi qua gian nhà lớn sẽ phân ra làm hai gian nhỏ hơn. Ấu Ly và Nghi Phương không ở căn phòng gần cửa vì cách một cái cửa nên càng nguy hiểm hơn, cho nên đều theo Dạ Dao Quang đi vào một gian khác bên trong. Bên kia là Vệ Kinh, Vương Mộc còn có cả Tiết Đại ở gian ngoài, Ôn Đình Trạm đang nghỉ ngơi ở gian trong. 
Dạ Dao Quang ôm Kim Tử ngủ rất say nhưng nửa đêm lại bị một tiếng kêu chói tai đánh thức, âm thanh này ngắn ngủi mà sợ hãi. Lúc này Dạ Dao Quang xoay người bay ra ngoài cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy trên lầu gác đối diện, cơ thể của tiểu quận chúa nằm ngang bồng bềnh trong không trung. 
Ánh mắt sợ hãi, Dạ Dao Quang hoàn toàn không cảm thấy có một chút yêu khí nào. Cô xoay người bay đến phòng của tiểu quận chúa, đến gần rồi Dạ Dao Quang mới cảm thấy có một sức mạnh không bình thường đang di chuyển. Khí ngũ hành bảo vệ toàn cơ thể cô, Thiên Lân bắn ra, ánh đao bay lượn, nhưng lại nghe thấy “xoẹt” một tiếng giống như Thiên Lân trong không trung đang cắt một tấm vải bình thường vậy, không có bất kỳ vết máu nào. Sức mạnh kia bỗng nhiên rút lại, tiểu quận chúa liền bị rơi xuống, Dạ Dao Quang bay lên đỡ tiểu quận chúa. 
Thoáng qua một cái, sức mạnh kỳ dị kia đã biến mất. 
“Dao Dao”. Lúc này Ôn Đình Trạm vừa chạy nhanh tới, đúng lúc mấy cái bóng đen đang bay tới. Một người đánh cho Dạ Dao Quang một chưởng, chớp mắt cơ thể Ôn Đình Trạm cùng đánh một chưởng tiếp chiêu. 
Hai chưởng chạm nhau, cơ thể Ôn Đình Trạm nhanh chóng lùi về phía sau, Dạ Dao Quang đưa tay ra đỡ cậu. Bên kia tên áo đen kia cũng bị lùi lại hai bước, sau đó dưới ánh đèn hành lang sáng chói đang đung đưa, ngẩng đầu hoảng hốt nhìn Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm. 
“Quận chúa! Quận chúa biến mất rồi!” Lúc này nha hoàn bên cạnh tiểu công chúa ở trong phòng mới giật mình tỉnh dậy. Thấy quận chúa không có trên giường, họ đột nhiên hét lớn rồi xông ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Dạ Dao Quang và hộ vệ của vương phủ đang giằng co nhau. 
Tiếng hét này làm cho đèn của viện đều sáng lên, đến cả người ngoài viện cũng bị giật mình tỉnh dậy. Vương phi ở bên cạnh tiểu quận chúa cũng không kịp sửa sang lại dáng vẻ, tóc rối bù xù khoác thêm một chiếc áo choàng rồi chạy ra, nhìn thấy tình hình như vậy liền trầm giọng căn dặn: “Trác Phong, phái người ngăn người bên ngoài lại”. 
“Vâng”. Một tên hộ vệ liền chạy đi làm, mang theo hai người nữa ra ngoài viện. 
“Quận chúa của các ngươi, các ngươi định tự mình ôm đi sao?” Dạ Dao Quang lạnh lùng hỏi. 
Dù sao tiểu quận chúa cũng chỉ có ba bốn mươi ký, đám nha hoàn các ngươi cũng không ôm nổi nhưng sao có thể để quận chúa cành vàng lá ngọc cho đám hộ vệ này chạm vào chứ, điều này sẽ làm cho những người ở đây khó xử rồi! 
“Cô nương đừng tức giận, là hạ nhân thất kính, xin cô nương đừng chấp”. Vương phi lập tức đi lên trước, giọng nói nhẹ nhàng của bà khiến người khác cảm thấy thoải mái. 
Lúc này Dạ Dao Quang mới bớt giận, hơi gật đầu. Hai nha hoàn đẩy cửa phòng ra, cô ôm tiểu quận chúa về phòng rồi đặt nàng lên giường. 
“Cô nương cho ta hỏi, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Một lão ma ma bên cạnh vương phi bước lên hỏi. 
Dạ Dao Quang cười như không, hỏi lại: “Quý phủ tại sao không đi hỏi hộ vệ của quý phủ?” 
“Cô nương bớt giận, hộ vệ trong phủ có gì mạo phạm mong cô nương lượng thứ”. Lão ma ma vội cười nói. 
“Ta mặc dù đã già nhưng cũng có chút hiểu biết, cô nương ăn mặc thế này… Đa tạ cô nương đã ra tay giúp đỡ tiểu chủ tử, lão nô và phu nhân sẽ bắt hộ vệ trong phủ đến thỉnh tội với cô nương”. 
“Thỉnh tội thì không cần đâu, hắn cũng chỉ vì muốn cứu chủ mà thôi”. Dạ Dao Quang cũng không muốn làm ầm ĩ lên. 
“Nhưng ta muốn hỏi hộ vệ của quý phủ một vài điều”. 
Lão ma ma nhìn vương phi, thấy vương phi gật đầu rồi mới dám đi ra ngoài gọi thủ lĩnh hộ vệ vào. 
“Cô nương...” Theo Trác Phong đi vào còn có Ấu Ly, trên tay Ấu Ly cầm một chiếc áo choàng tuyết trắng đi tới trước mặt Dạ Dao Quang, tự tay mặc thêm cho cô. 
Trác Phong hành lễ với vương phi xong rồi mới quay sang Dạ Dao Quang chắp tay: “Vừa nãy Trác Phong lỗ mãng, mong cô nương đừng chấp”. 
“Trác hộ vệ”. Dạ Dao Quang hỏi: 
“Thân thủ của ngươi như vậy, sao lại phát hiện quận chúa gặp nạn muộn đến thế?” 
“Lúc nãy Trác mỗ cảm thấy như mình bị cái gì đó giữ chặt, đầu óc có chút mơ hồ, đến khi Trác mỗ tỉnh lại thì đã thấy cô nương đang ôm tiểu chủ tử”. Trác Phong thành thật trả lời. 
Câu nói này khiến cho sắc mặt của vương phi và lão ma ma đều trắng bệch, bởi vì bọn họ biết rất rõ năng lực của Trác Phong, có thể lặng lẽ làm cho Trác Phong không thể làm gì được… 
“Ngươi có ngửi thấy mùi gì, hay có cảm giác đặc biệt gì không, ví dụ như là lạnh?” Ánh mắt Dạ Dao Quang trầm xuống, hỏi tiếp. 
Trác Phong yên lặng một lúc như đang cố gắng nhớ lại, sau đó có chút không chắc chắn nói: “Trác mỗ dường như có cảm thấy thân thể có chút khó chịu nhưng không ngửi thấy mùi gì, không biết tại sao cô nương lại hỏi vậy?” 
Dạ Dao Quang nhếch môi: “Ta chỉ là muốn biết yêu quái nào đang giở trò mà thôi!” 
“Yêu quái!” Cơ thể lão ma ma run lên, vương phi cũng đang rất sợ hãi. 
Trác Phong có chút kinh ngạc, sau đó lại có chút nghi ngờ, tỏ rõ không tin là có yêu quái. 
“Lời đồn đại ở Phong thành chắc mọi người cũng nghe rồi!” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng nói. 
“Tiểu chủ tử của quý phủ đã bị yêu quái để ý rồi, tin hay không tùy mọi người!” 
Nói xong, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm liền rời đi, sức mạnh của yêu quái rất nhiều người chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ nên tuyệt đối sẽ không tin chuyện này. Sáng sớm ngày hôm sau, vương phi và tiểu quận chúa liền rời đi. 
“Đi rồi sao? Vậy coi như là giải cứu cho Phong thành”. Dạ Dao Quang nhếch môi, cô đã nói rồi nhưng người ta không tin, vậy cô cũng không còn cách nào khác. 
“Là sao?” Vì sao lại là giải cứu Phong thành, Ôn Đình Trạm hỏi. 
“Nếu muội đoán không nhầm thì thứ đêm qua xuất hiện chính là bóng yêu!” Dạ Dao Quang giải thích: 
“Bóng yêu không có yêu khí, một người trong một hoàn cảnh đặc biệt nào đó bị chính cái bóng của mình cắn lại mà thành yêu. Bởi vì đó là bóng của yêu, vì vậy mà nó cần máu và thịt của con người để bổ khuyết cho mình, một khi đã tìm được con mồi thì nó sẽ để bóng của mình đè lên thân thể của con mồi, muốn thoát khỏi nó trừ phi không có bóng”. 
Không có bóng? Vậy chẳng phải là chết rồi sao, chỉ có người chết thì mới không có bóng! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.