Chương trước
Chương sau
Dùng xong bữa sáng, Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đi thẳng lên trấn, đi dạo không có mục đích gì cả. Đi tới nơi có trò ném vòng, Ôn Đình Trạm đột nhiên dừng lại. Đây là trò dùng vòng trúc bao lấy đồ bày trên mặt đất. Xung quanh chật ních người, hai văn tiền một vòng, không ít người chơi đến mức tay không ra về, hoặc là cầm được về những đồ nho nhỏ không đáng tiền nhưng mọi người đều là những người chơi cho vui, có thu hoạch tất nhiên sẽ vui vẻ, không có thì cũng chỉ thở dài mà thôi.
“Sao vậy Trạm ca?” Dạ Dao Quang thấy Ôn Đình Trạm dừng lại, sau đó thoáng nhìn vào bên trong:
“Muốn đi thử vận may à?”
Đối với cô mà nói trò chơi này chỉ như trò trẻ con, cô muốn cái nào sẽ được cái đó, không ngờ hoạt động như vậy đã sớm bắt đầu từ thời cổ đại rồi, kiếp trước cô cũng nhìn thấy ở vài quảng trường.
“Dao Dao, nàng xem đôi bông tai này đẹp không?” Ôn Đình Trạm dùng ánh mắt ra hiệu cho Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhìn theo, là một đôi bông tai ngọc được chạm thành hình hoa đào, trong cánh hoa còn điểm ít phấn bảo thạch làm nhụy hoa tinh tế mà sang trọng, lộ ra sự lộng lẫy mà khiêm tốn. Quầy hàng nhỏ mà lại có món đồ tốt đến vậy, nhưng chủ quầy rất xảo quyệt, món đồ này bị đặt ở giữa hàng thứ hai từ dưới lên, trước sau trái phải đều có những món đồ lớn. Vòng trúc vốn bay xa như vậy cũng không tới, dù lực có tới cũng sẽ bị đồ vật xung quanh chặn lại, căn bản không thể bị ném trúng.
Kiếp trước Dạ Dao Quang không xỏ lỗ tai, kiếp này Liễu thị đã sớm xỏ lỗ tai cho cô rồi, còn mua cho Dạ Dao Quang một đôi tiểu đinh hương, sau đó cô đã mang đi cầm, song lỗ tai đã hai năm không đeo bông tai lại không bị tịt.
Còn không đợi Dạ Dao Quang mở miệng, Ôn Đình Trạm đã lấy một lượng bạc đưa cho chủ quầy, ánh mắt chủ quầy lập tức sáng lên: “Công tử muốn chơi mấy lượt?”
"Một lượt." Ôn Đình Trạm đưa tay ra trước mặt chủ quầy.
"Một lượt?" Sắc mặt chủ quầy cứng đờ, hắn không có chín trăm chín mươi chín văn bù lại…
"Không cần bù." Ôn Đình Trạm khẽ nhếch khóe môi.
Chủ quầy lập tức vui vẻ đưa một vòng trúc cho Ôn Đình Trạm: “Đa tạ công tử thưởng.”
Cầm vòng trúc nhẹ bẫng trong tay, Ôn Đình Trạm thuận tay ném một cái, thật sự chỉ thuận tay ném một cái, sau đó vòng trúc kia rõ ràng là đang bay về phía cái bình to bên cạnh đôi bông tai lại bị va vào cái bình rồi rơi thẳng xuống.
Chiếc vòng quay trên mặt đất, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, vòng trúc kia lung lay vài cái rồi rơi xuống, bao trọn đôi bông tai không chệch đi đâu được, sắc mặt chủ quầy rất khó coi. Đây chính là bảo bối hắn dùng một lượng bạc mua lại từ một người vãng lai, mang đến tiệm cầm đồ có thể tương đương với năm lượng bạc. Hắn không nỡ mang đi cầm nên để ở đây một tháng đã hấp dẫn rất nhiều khách hàng, từ trước tới nay chưa từng nghĩ đến việc bị người chơi giành mất.
“Vị công tử này thật là lợi hại, đôi bông tai của cô nương rất đẹp.”
“Ôi, công tử của chúng ta vòng cả trăm cái cũng không vòng được.”
“Cô nương chúng ta thích đôi bông tai kia, năm lượng bạc muốn mua cũng không mua được.”
Cả trai lẫn gái xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, chủ quầy dù nghiêm mặt cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi lấy đồ, đau lòng đưa cho Ôn Đình Trạm. Ở đây nhiều người như vậy hắn cũng không tiện chống chế, hơn nữa vị công tử này đã đưa một lượng bạc. Hắn muốn khóc quá, đây là bảo bối tổ truyền, để ở đây chỉ để mang lại may mắn, không phải đồ bán nhưng cũng không tiện mở miệng…
"Thích không?" Ôn Đình Trạm đưa đôi bông tai cho Dạ Dao Quang.
Được người tặng quà, có ai không thích? Hơn nữa nhũng người xung quanh đều mang vẻ mặt ước ao ghen tỵ, lòng ham hư vinh của cô cũng được lấp đầy, gật đầu: “Thích.”
Sau đó, Ôn công tử bởi vì một câu nói này mà nở nụ cười như gió xuân thổi vào một hồ nước xuân, các cô gái xung quanh đều mê mẩn nhìn người thiếu niên tướng mạo mê người lộ ra hai má lúm đồng tiền này. Nếu không nhìn Ôn Đình Trạm còn có chút non nớt, chỉ e sẽ có những thiếu nữ to gan đã đến đưa túi gấm rồi.
"Yêu nghiệt." Dạ Dao Quang giật giật khóe môi, tiểu tử này bây giờ mới có dáng vẻ như thế này, qua mấy năm nữa sợ rằng sẽ làm rất nhiều người mê đắm.
“Dao Dao nói gì vậy?” Ôn Đình Trạm chỉ thấy Dạ Dao Quang mấp máy môi, không nghe rõ.
"Không có gì, chúng ta đi thôi." Dạ Dao Quang vờ cười một cái, kéo Ôn Đình Trạm đi.
"Dạ cô nương!" Mới đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng ai đang gọi, Dạ Dao Quang quay đầu lại nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì ra là Chu Hiếu đang mang theo một người làm. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm lui vào một chỗ không người, Chu Hiếu nhanh chóng chạy đến, giọng nói hơi vội vã:
“Dạ cô nương, ta đang phái người đi tìm cô nương.”
“Có động tĩnh của nhà đối diện rồi?” Dạ Dao Quang lập tức phản ứng kịp, sát bùa của cô không phải đồ thường. Ngày ngày đối diện với cửa chính của bọn họ, mỗi lần mở cửa đều chảy đi không ít, bây giờ đã qua hai ngày rồi, có động tĩnh cũng là chuyện bình thường.
“Đúng vậy, Dạ cô nương, sáng sớm hôm nay ta thấy nhà đối diện đã mời một đạo sĩ về phủ.”
"Chu đại quan nhân chỉ cần quay về, bây giờ ta sẽ đến quán trà bên cạnh quý phủ.” Dạ Dao Quang cười nói.
Chu đại quan nhân gật đầu rồi mang theo gia đinh đi, Dạ Dao Quang cũng nhanh chóng đi đến quán trà bên cạnh Chu gia, quán trà vừa hay đối diện với cửa lớn của hộ gia đình kia. Vừa mới ngồi xuống, trà còn chưa mang lên, Dạ Dao Quang đã thấy một vị đạo sĩ được nhà đối diện cung kính tiễn đi, vị đạo sĩ già kia ăn mặc có chút tiên phong đạo cốt, nhưng Dạ Dao Quang là ai? Liếc mắt một cái là biết ngay đây là một tên lừa đảo gà mờ!
Lúc này cô lắc người đứng trước mặt tên lừa đảo kia, cô còn chưa mở miệng, tên lừa đảo kia vừa nhìn thấy cô đã quay người muốn chạy như nhìn thấy quỷ. Ôn Đình Trạm và hắn đụng độ với nhau, cậu giữ được hai tay của hắn, nhìn như sợ hắn ngã mới đưa tay đỡ hắn, kỳ thực là đang giữ chặt mạch máu trên tay hắn. Trên đường người đến người đi, Ôn Đình Trạm cười thầm túm lấy lão già lừa đảo ung dung đi về phía trước, rất nhanh đã không còn thấy ánh mắt ai rơi vào người cậu.
Đi vào một ngõ cụt, Ôn Đình Trạm một tay ném tên lừa đảo xuống đất.
“Dạ cô nương tha mạng, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi, tôi nào dám xúc phạm người. Đều là người Hàn gia ép tôi, nếu tôi không theo bọn họ sẽ giết tôi…” Dạ Dao Quang còn chưa mở lời, lão già lừa đảo đã bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt cầu xin tha thứ.
"Hàn gia?" Dạ Dao Quang nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng cô lại không ngờ là Hàn gia, chỉ bởi vì cô không sửa lại phần mộ tổ tiên của Hàn gia mà hận cô?
“Vì sao Hàn gia lại bắt ngươi động đến phần mộ tổ tiên Ôn gia ta?”
"Là Hàn phu nhân nói người làm rối loạn phần mộ tổ tiên nhà bọn họ, bà ta mới tìm tiểu nhân ép tiểu nhân nói ra cách phá hư phần mộ tổ tiên. Tiểu nhân cũng chỉ biết vài thứ nông cạn, bèn nói rắn và chuột có thể tạo ra oán khí, bà ta sai người vẽ lại hình phần mộ Ôn gia đưa cho tiểu nhân, tiểu nhân mới khoanh vào Thanh Long vị (1)."
“Được, hay cho một Hàn gia!” Dạ Dao Quang lạnh lùng nở nụ cười.
***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.