Chương trước
Chương sau
"Tuyệt!" Trọng Nghiêu Phàm nghe xong không khỏi khen ngợi:
"Lúc này Trọng mỗ đã biết vì sao đế sư coi trọng Ôn công tử như thế. Nếu ngày nào đó ngươi làm quan, chỉ sợ phạm nhân không còn chỗ để ẩn giấu."
"Hầu gia quá khen." Ôn Đình Trạm hơi cẩn trọng khom người.
"Nói như vậy, người này chẳng những biết chữ, lực cổ tay mạnh hơn so với những cô gái bình thường, lại tiếp xúc lâu dài với dầu mỡ thế thì chắc chắn là một đầu bếp, không thể nghi ngờ." Minh Nặc tổng kết suy đoán của Ôn Đình Trạm, sau đó ánh mắt trở nên tĩnh mịch: "Mộc Tứ, ngươi lập tức đến dịch trạm một chuyến, bắt nữ đầu bếp đến đây cho bản tướng."
Vốn không có nữ đầu bếp đi theo đại quân của bọn họ nhưng bốn ngày trước bọn họ ghé lại quận Dự Chương, Minh Nặc tình cờ nhìn thấy đầu bếp nữ của dịch trạm rất ăn khớp với suy luận của Ôn Đình Trạm. Vậy thì chuyện này không phải do người của Thẩm gia và Dao tộc gây ra. Nếu không phải do người Dao tộc và người Thẩm gia gây ra thì tại sao đối phương lại muốn dẫn hắn tới Quỳnh Vũ sơn trang? Lớn lên từ nhỏ trong vương giả, Minh Nặc cũng không cho rằng có người chỉ đơn giản muốn mượn tay hắn tiêu diệt Thẩm gia.
"Nếu việc này không có quan hệ với Thẩm gia thì mời Thẩm trang chủ trở về." Ánh sáng trong đôi mắt Trọng Nghiêu Phàm lóe lên, chậm rãi nói.
Thẩm Triệu cũng lờ mờ cảm giác được đây không phải chuyện nội bộ của bọn họ, mà là vấn đề nội bộ của triều đình. Trọng Nghiêu Phàm đã hạ lệnh đuổi khách, hắn tự nhiên sẽ không tìm cớ nên liền cáo từ.
Thấy vậy, Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang và Mạch Khâm liếc nhìn nhau, đều muốn cáo từ.
"Ôn công tử đừng vội." Minh Nặc lên tiếng mời ở lại.
"Ta và Mạch đại ca đi quan sát xung quanh một chút." Dạ Dao Quang thấy vậy thấp giọng nói với Ôn Đình Trạm một câu, rồi cùng Mạch Khâm dắt Vệ Kinh và mục đồng rời đi.
"Tướng quân có việc gì?" Đến khi trong lều chỉ còn lại bốn người Trọng Nghiêu Phàm, Minh Nặc, thiếu niên kia và Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm mới hỏi.
"Đối với mục đích của người kia, Ôn công tử có ý kiến gì?" Minh Nặc hỏi.
Ôn Đình Trạm bỗng cười khẽ: "Tướng quân muốn nghe lời thật không?"
"Lời thật." Minh Nặc gật đầu.
"Với góc nhìn của ta, người sau lưng thầm muốn dẫn tướng quân vào chỗ chết." Giọng điệu Ôn Đình Trạm bình thản nói. Thấy Trọng Nghiêu Phàm và Minh Nặc đều lộ ra vẻ mặt không quá tán đồng, Ôn Đình Trạm cười yếu ớt nói:
"Chuyện mỏ vàng tuy không tuyên dương trắng trợn nhưng chắc chắn khi lựa chọn tướng quân và Hầu gia thì phải có được sự đồng ý của bệ hạ, Trung Thư Lệnh, đế sư và phe phái bốn phía, đã như vậy thì bất kỳ bên nào cũng không có khả năng xuất thủ. Việc này liên quan đến quốc khố, liên quan đến mặt mũi của bệ hạ. Người nào động đến tướng quân chính là đánh vào mặt bệ hạ. Dưới cơn thịnh nộ, bệ hạ chắn chắc muốn tra rõ. Tầm nhìn của Trung Thư Lệnh đại nhân và đế sư cũng sẽ không nông cạn và vụng về đến mức coi nhẹ hoàng đế cho nên tuyệt đối sẽ không sợ Trung Thư Lệnh đại nhân và đế sư cậy công gây khó dễ. Tướng quân cũng không phải là người của đế sư. Đế sư báo lên chuyện mỏ vàng, công lao đã ghi lại, người nào khai thác đã không còn quan trọng. Thủ đoạn có tầm nhìn nông cạn, không đoán được hậu quả, không biết bệ hạ sẽ tức giận như thế nào khi biết tướng quân chôn thân ở đây chỉ có thể xuất phát từ nữ nhân..."
Ôn Đình Trạm phân tích thấu đáo một lần khiến Minh Nặc biến sắc, trán nổi gân xanh. Trọng Nghiêu Phàm hiển nhiên cũng bị lí do của Ôn Đình Trạm thuyết phục, không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái với Ôn Đình Trạm. Hắn tin chắc Ôn Đình Trạm không biết đến món nợ dai dẳng của Minh Vương phủ, có thể trong tình huống hoàn toàn không biết ân oán này suy đoán ra được đến mức đó, Lời đã nói đến đây, Ôn Đình Trạm cũng không tiện nói tiếp. Dù sao cũng dính đến việc nhà của Minh Nặc nên Ôn Đình Trạm chỉ lặng lẽ chắp tay rồi yên lặng rời đi.
Dạ Dao Quang và Mạch Khâm đang ở bên ngoài cách lều không xa chờ Ôn Đình Trạm. Thấy Ôn Đình Trạm ra ngoài nhưng đôi mắt vẫn chìm trong một vài suy nghĩ sâu xa, ngay cả khi đi tới bên cạnh bọn họ cũng không dừng bước nên cô đành tiến lên chặn trước mặt Ôn Đình Trạm: "Trạm ca, chàng đang nghĩ gì vậy?"
Ôn Đình Trạm bỗng nhiên thức tỉnh, nhìn thấy Dạ Dao Quang và Mạch Khâm, thấp giọng nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Sau khi đi xa một chút, Ôn Đình Trạm mới nói: "Kẻ bày trò chắc là do người trong Dao tộc liên thủ với bên ngoài. Bọn họ muốn dẫn Minh Nặc vào Quỳnh Vũ sơn trang, muốn tính mạng của Minh Nặc, không có nội ứng thì sao làm được? Mặc dù thủ đoạn của Dao tộc và người Thẩm gia cao thâm nhưng Minh Nặc nắm trong tay ba vạn đại quân. Ta đang nghĩ điều gì đã làm cho bọn hắn có lòng tin lớn như vậy, chỉ cần Minh Nặc vừa tiến vào Quỳnh Vũ sơn trang sẽ lập tức giết chết Minh Nặc!"
Chỉ cần Minh Nặc vừa chết thì lập tức đổ cái chết của Minh Nặc lên người Thẩm gia, sau khi Đế đô xem xét e rằng thật sự có thể thuận lợi vu oan cho Thẩm gia, đến lúc đó chết không đối chứng. Như vậy đủ thấy tên nội gián này không phải người Bàn gia, nhưng chắn chắn có thù với người Thẩm gia. Chuyện này chỉ cần tra theo người chết của mấy hộ trung lưu lúc trước thì có thể tra ra được.
Nhưng muốn xây dựng tất cả kế hoạch này thì Minh Nặc nhất định phải chết. Người Thẩm gia không phối hợp, Minh Nặc làm sao chết được? Một mai Minh Nặc không chết, kết quả sau đó có thể tưởng tượng được, bước cuối cùng của người sắp xếp rốt cuộc là gì?
"Rõ ràng bọn họ không chỉ muốn tướng quân chết mà còn phải làm cho người Thẩm gia chết sạch không chừng. Dù cho bên nào có người còn sống đều có thể hủy hoại toàn bộ kế hoạch của bọn họ." Mạch Khâm nghe xong nhận ra một điều vô cùng quan trọng.
Một lời đánh thức người trong mộng, Ôn Đình Trạm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Dạ Dao Quang: "Dao Dao, ta nhớ lúc chín đứa nhỏ chết, ta đi theo Bàn Vũ xem một lần, có một nhà chỉ có cha và con sống nương tựa lẫn nhau. Khi đó ta thấy ánh mắt của người cha tuyệt vọng lạnh lẽo, e rằng hắn không chỉ muốn diệt Quỳnh Vũ sơn trang..."
"Chàng nói hắn muốn giết tất cả mọi người? Gồm cả chính hắn?" Lòng Dạ Dao Quang đột nhiên chấn động.
"Đúng. Bởi vì tìm long tiên dịch, đám người Mạch đại ca xông vào đã tản bớt phần lớn ánh mắt của mọi người, chắc chắn bọn họ có thứ gì đó có tính hủy diệt rất cao, ví dụ như... thuốc nổ!" Ánh mắt Ôn Đình Trạm hốt hoảng nhìn về phía Quỳnh Vũ sơn trang, sau đó xách vạt áo nhanh chóng đuổi theo.
"Thuốc nổ, bọn họ làm cách nào vận chuyển nhiều thuốc nổ vào núi như thế mà không bị phát hiện?" Dạ Dao Quang cũng kinh hồn bạt vía. Muốn nổ tung hai ngọn núi lớn, chuyện này cần biết bao nhiêu thuốc nổ?
"Nếu như Dao tộc có sẵn thì sao?" Ôn Đình Trạm nhớ lại vào ngày thứ hai sau khi một nhà dượng của Bàn Nguyệt Nhi chết, cậu từng gặp được không ít người tới phúng viếng. Trên người bọn họ đều có một mùi hương mơ hồ. Khi đó cậu chỉ cảm thấy quái dị và có chút quen thuộc, lại bị một loạt chuyện xảy ra ở phía sau chắn lại nên không còn nhớ tới. Lúc đó cậu chỉ nghĩ là mùi đặc biệt của Dao tộc hoặc bình thường bọn họ tiếp xúc với dược thảo gì đó, nhưng bây giờ cậu hồi tưởng lại, quả thật vẫn vương vấn một chút mùi của thuốc nổ!
"Chàng chậm quá." Dạ Dao Quang kinh hãi không thôi. Lúc này cô tự mình vòng qua sau lưng ôm ngực cậu, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, sau đó mang Ôn Đình Trạm tung người bay vọt lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.