“Ngọc là do tôi lấy, nay các người đã biết, muốn làm gì tôi thì làm.” Thằng bé chạy nhanh ra ngoài làm miếng ngọc rơi ra, giọng nói có chút cầu xin.
Dạ Dao Quang không biết nói gì lúc này. Đối với những người không có quan hệ gì với mình, Dạ Dao Quang vốn chẳng bao giờ quan tâm đến nhưng nếu muốn cô làm khó đứa trẻ này bằng những lời lẽ nghiêm khắc thì cũng không cần thiết, vì cuộc sống mưu sinh ép buộc nên mới phạm phải sai lầm. Mặc dù là hành vi sai trái nhưng cô lại không trách nó, bởi vì quan điểm của cô là: Người được cuộc sống ưu ái không có tư cách đứng trên cao đánh giá hành vi của người có cuộc sống nghèo khổ. Những đứa trẻ này không chừng lúc đi ăn xin bị bọn lừa đảo để mắt tới nhưng muốn sống thì phải làm gì? Ai sẽ làm? Đi bán thân, chúng vẫn chưa hiểu chuyện ngộ ngỡ bị lừa đi vào chỗ chết thì phải làm sao?
Cho nên Dạ Dao Quang không nói gì cả, chỉ cầm lấy miếng ngọc trong tay nó, rời đi không nói câu nào. Ngôi nhà này không có người lớn, những người này cô đều nhìn qua rồi, mặc dù không phải là huynh muội ruột nhưng phụ mẫu của chúng đều đã qua đời.
“Người đừng đi.” Dạ Dao Quang định đi luôn nhưng đứa bé kia đột nhiên chạy đến trước mặt Dạ Dao Quang, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên đỏ ửng lên, ấp úng một lúc mới có đủ dũng khí mở miệng:
“Người... người vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà giàu, hay là người mua đệ đệ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-phi-thien-ha/279425/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.