Chương trước
Chương sau
Kiếm được thêm một công đức, hôm sau Dạ Dao Quang vui vẻ hồi phủ cùng Ôn Đình Trạm. Ở bên ngoài gần một tháng, lúc Dạ Dao Quang trở về Đỗ Gia thôn dường như đã thay đổi thành một dáng vẻ mới, có thêm rất nhiều người xa lạ khiến Dạ Dao Quang có chút buồn bực.
“Ôi, nha đầu Dạ Dao Quang nhà chúng ta trở về rồi!” Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm vừa bước vào nhà đã nghe được giọng nói quen thuộc của Hà tam tẩu.
“Tam tẩu vào nhà ngồi đi!” Dạ Dao Quang khách khí nói với Hà tam tẩu.
“Ai da!” Hà tam tẩu vội vàng đáp lại, sau đó hết nhìn đông lại nhìn tây, thỉnh thoảng phát ra vài âm thanh cảm thán đi theo Dạ Dao Quang vào phòng.
“Chậc chậc, chén uống trà này của Dạ Dao Quang thật là đẹp!” Hà tam tẩu hai tay cầm chén trà, lấy vạt áo lau lau, thận trọng nâng lên uống một ngụm.
Đây chính là một bộ ấm trà bằng sứ Thanh Hoa chính tông có vẽ hoa văn, không biết cái này có phải cũng xuyên không mà đến không. Có lẽ những vị tiền bối đến trước cũng có người xuyên không nên hiện tại mới có đồ sứ thượng phẩm có hoa văn màu sắc như vậy, hơn nữa người phát minh ra lại trùng hợp là tổ tiên của Tiền gia. Nhưng lúc Dạ Dao Quang phát hiện ra đồ sứ này cũng đã hỏi qua một lượt ở Tiền gia, vị tiền bối kia cũng không phải là người xuyên không, mà đồ sứ này được phát minh ra cũng chỉ là do may mắn phát hiện được trong lúc chế tác mà thôi.
Đồ sứ màu trắng bên trên vẽ những cánh hoa đào nở rộ, rất thích hợp với lứa tuổi của Dạ Dao Quang hiện giờ cho nên trong phòng Dạ Dao Quang cũng sẽ chỉ dùng những đồ sứ có hoa văn như vậy.
Kiếp trước Dạ Dao quang đã gặp qua rất nhiều loại người, đối với hành động của Hà tam tẩu Dạ Dao Quang cũng chỉ khẽ cười, sau đó hỏi: “Trong thôn hình như có rất nhiều người lạ mới đến?”
Thật ra Dạ Dao Quang cũng biết tính cách nhiều chuyện của Hà tam tẩu, hơn nữa chuyện bát quái gì cũng sẽ biết đầu tiên, còn muốn đi nói cho những người chưa biết nên khi Hà tam tẩu vội vã đến đây, Dạ Dao Quang cũng đã sớm đoán được mục đích, chỉ là thuận nước đẩy thuyền hỏi một câu mà thôi.
“Cũng không hẳn nha!” Hà tam tẩu cầm chén trà, bắt đầu nói:
“Đều là do hạn hán ở Tề Châu gây ra, trong hai tháng này có mấy người tự xưng là thân thích họ hàng xa của vợ Đỗ Đức tìm tới cửa. Tề Châu từ mấy năm trước đã bắt đầu mất mùa liên tục, vàng bạc triều đình đưa tới cứu trợ cũng không biết bị kẻ táng tận lương tâm nào lấy mất, mấy người kia lại thấy thôn chúng ta giàu có nên lan truyền ra ngoài. Tuy nói thôn bên cạnh chúng ta cũng không có hạn hán gì nhưng thu hoạch lại không nhiều, vì vậy mấy người này đều lấy danh nghĩa thân thích đến thôn chúng ta ở lại, nhưng mà cứ như thế chẳng phải là thôn của chúng ta sẽ bị người ngoài chiếm mất hay sao…”
Hà tam tẩu kể lại chi tiết rõ ràng những chuyện phát sinh trong thời gian này cho Dạ Dao Quang, giọng nói tràn đầy giận dữ. Dạ Dao Quang lúc này cũng hiểu rõ Hà tam tẩu đến đây một phần là vì bản tính thích nhiều chuyện, một phần là muốn thông báo cho Dạ Dao Quang để Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đi khuyên can, ngăn cấm người ngoài xâm nhập.
Đỗ Gia thôn bởi vì nhờ ơn Dạ Dao Quang nên nhà nào cũng được hưởng lợi, mưa thuận gió hòa. Không những không gặp tai nạn nào ngược lại tài nguyên còn phong phú hơn những chỗ khác, cây cối gieo trồng đều lớn rất nhanh, thu hoạch cũng được nhiều. Đáng lẽ năm, sáu tháng nữa mới có thể thu hoạch lúa mì vụ đông nhưng hiện giờ cả thôn đã bắt đầu thu hoạch, đồng thời thu hoạch tốt hơn những năm trước, toàn bộ người dân Đỗ Gia thôn đều vui mừng phấn khởi.
Chuyện này cũng không phải là giả, từ miệng Hà tam tẩu Dạ Dao Quang biết được huyện lệnh Mạnh Lăng cũng đã từng đến đây, bởi vì huyện lệnh Mạnh Lăng đến nên lời đồn càng lan truyền rộng rãi. Đây chính là nguyên nhân vì sao Đỗ Gia thôn hiện nay chật kín người.
“Cô nương, tối nay cơm tối ăn ở đâu?” Đúng lúc này Ấu Ly đi tới hỏi.
Dạ Dao Quang đứng lên: “Hà tam tẩu cũng ở lại ăn cơm đi!”
“Không, không, trong nhà còn mẹ già con nhỏ đang chờ cơm, mọi người cứ ăn cơm đi, tôi đi trước!” Hà tam tẩu vội vàng từ chối, đặt chén trà xuống chạy ra ngoài như thể sợ Dạ Dao Quang giữ chân lại.
Đối với chuyện này Dạ Dao Quang cũng chỉ hơi buồn cười. Hà tam tẩu tuy là người hơi nhiều chuyện một chút nhưng cũng không phải kẻ tham tài thích chiếm lợi ích của người khác, cũng không ham ăn lười làm, là một người rất chịu khó. Nàng đã vì Hà gia sinh ra ba người con trai một người con gái nên mẹ chồng đối xử với nàng cũng tốt vô cùng.
“Những người mới đến trong thôn chắc chàng cũng biết!” Lúc ăn cơm, Dạ Dao Quang vừa ăn vừa nói, bên người Ôn Đình Trạm có Vương Lâm làm mật thám không chừng còn biết trước cả cô.
“Ừ, ta có nghe nói qua!” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Chàng nghĩ sao?” Dạ Dao Quang hỏi.
Ôn Đình Trạm dừng đũa lại, ngẩng đầu nhìn về phía Dạ Dao Quang:
“Ta có thể có ý kiến gì, đây là chuyện của Đỗ đại bá. Đỗ đại bá hẳn là sẽ không tùy ý cho những người này ở lại.”
“Nếu như huyện lệnh cố tình cho người vào ở thì sao?” Mạnh Lăng có lẽ sẽ không cho người của Tề Châu vào, nhưng cũng có thể cho người ở những nơi khác trong phạm vi cai quản của hắn đến. Dù sao toàn bộ huyện Lư Lăng vẫn có rất nhiều nơi khỉ ho cò gáy, mùa màng thất thu liên tục.
Ôn Đình Trạm nghe vậy không nói gì nữa chỉ chậm rãi ăn cơm. Dạ Dao Quang cau mày gắp chút đồ ăn, cảm giác được Ôn Đình Trạm không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nên cũng cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Ôn Đình Trạm mới chậm rãi nói: “So với việc cho người lạ vào thôn, có lẽ hắn ta càng muốn biết nguyên nhân tại sao trong thôn lại không bình thường.”
“Hả?” Dạ Dao Quang nghe Ôn Đình Trạm nói xong liền ngơ ngác, sau đó suy nghĩ một chút mới chống cằm tới gần Ôn Đình Trạm, cười híp mắt nói:
“Chàng đang lo lắng cho muội à?”
Có thể làm cho cả một thôn làng trở nên giàu có chính là kì tích, mỗi người làm quan đều mong muốn có được phương pháp như thế, nhất là bây giờ có rất nhiều nơi đang bị thiên tai, có được phương pháp quý báu này thật sự rất tốt. Người như Mạnh Lăng tất nhiên sẽ phải điều tra kĩ càng chuyện này một lượt, cho dù Mạnh Lăng không điều tra được cũng sẽ báo cáo lên trên, sẽ có người càng thông minh hơn tới điều tra. Nếu cuối cùng tra được ra bí mật ở trên người Dạ Dao Quang thì cô sẽ phải khó xử, lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người muốn nhắm đến Dạ Dao Quang.
Mặt của hai người dựa sát vào nhau, Ôn Đình Trạm cảm giác được lông mi của Dạ Dao Quang quét qua gò má của cậu: “Trong vòng ba năm cũng không phải lo lắng…”
“Vì sao?” Dạ Dao Quang chống cằm.
“Chuyện của Phó gia cũng coi như là một mồi lửa, Mạnh Thị lang vốn là người đắc lực bên cạnh Chử đế sư cho nên cũng sẽ biết ai là người giúp đỡ Phó gia, có cho Mạnh Lăng thêm một trăm lá gan hắn cũng không dám tới đây quấy nhiễu.”
Ôn Đình Trạm nói:
“Năm nay Mạnh Lăng mới lên đảm nhiệm chức vụ, ba năm khảo hạch lại một lần. Ít nhất trong ba năm này hắn cũng không dám gây ra chuyện gì cho nên chỉ cần chúng ta đi một chuyến đến Mạnh gia nói chuyện này cho Mạnh Bác thì Mạnh gia tự nhiên sẽ phải thay chúng ta ngăn chặn phiền phức.”
Dạ Dao Quang nghe xong liền dựng thẳng ngón tay cái lên với Ôn Đình Trạm: “Trạm ca, chàng thật sự là càng ngày càng thông minh!”
Chẳng trách Chử đế sư đánh giá Ôn Đình Trạm chỉ có bốn chữ: Đa mưu túc trí!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.